Chương 106: Lời Xin Lỗi Muộn Màng
- Ba mẹ, con đến rồi!
- Thiên Minh, đến đây ngồi xuống rồi nói.
Vũ Hàng Thanh cho phép, Vũ Thiên Minh đứng ở cửa gật đầu, sau đó đưa tay khép nhanh cửa phòng lại.
Vũ Thiên Minh đi qua sofa, ngồi xuống đối diện Vũ Hàng Thanh.
- Ba, có việc tìm con sao?
Vũ Hàng Thanh nhìn con trai, theo quán tính gật đầu, thấu tình đạt lý, nói:
- Thiên Minh, ba thừa biết con và Khải Nguyên rất yêu thích Khiết Như, nhưng mà hai đứa có thể nào lý trí hơn được không? Con bé dù sao cũng là một đứa trẻ, bọn con lại trưởng thành hơn con bé rất nhiều, ba đồng thời cũng hiểu được với con bé bọn con nhất định sẽ không khống chế được. Nhưng mà Thiên Minh, yêu một người, đừng chỉ biết nghĩ mọi cách chiếm đoạt người đó trở thành người của mình, như vậy chính con sẽ là người đau khổ nhất.
- Con biết, nhưng mà con rất yêu Khiết Như ba à, con không thể đứng nhìn con bé rời xa con lần nữa, từng giây, từng phút khi con ở bên cạnh Khiết Như, con đều muốn biến con bé trở thành người của con ngay lập tức, bởi vì có như vậy, Khiết Như vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh con. Ba, ba mẹ có biết từ nhỏ con đã rất thích Khiết Như rồi hay không?
Vũ Thiên Minh trả lời, đồng tử anh đỏ hoe, Hạ Thiên Hàn bắt gặp liền không khỏi day dứt.
Bà liên tục lắc đầu, cổ họng tựa hồ bị bóp chặt.
- Thiên Minh, ba con nói như vậy là muốn tốt cho con, bởi vì từ nhỏ con đã thích Khiết Như, cho nên ông ấy không muốn con làm tổn thương con bé thêm lần nữa. Nhà họ Vũ chúng ta nợ Khiết Như quá nhiều, con lại là người rất cương trực, mẹ nghĩ con phải biết suy nghĩ bản thân đang làm gì kia chứ?
- Thiên Minh, ba không phải ép con, chỉ là muốn con và Khải Nguyên nên dùng cách chính đáng ở bên cạnh con bé. Tình cảm nếu như dựa trên chiếm đoạt mà có, con liệu nó có tồn tại lâu dài không? Đừng nói ba không nhắc nhở con, nếu như một ngày nào đó con có được Khiết Như bằng cách chiếm đoạt, con nhất định sẽ hối hận.
Nói xong, Vũ Hàng Thanh đứng dậy, xoay người, bước ra ngoài.
Lập tức, Vũ Thiên Minh trầm mặc, lông mày tinh xảo anh co lại.
Hạ Thiên Hàn đối diện nhìn con trai, hơi thở bà nặng nề.
Rốt cuộc cũng đứng dậy, bước sang, ngồi xuống bên cạnh Vũ Thiên Minh, dịu dàng đặt tay lên vai anh.
- Thiên Minh, mẹ thật sự xin lỗi, năm đó kỳ thật khi nhận nuôi Khiết Như, mẹ đích thực là muốn con bé trở thành một nửa còn lại của Khải Nguyên, không ngờ mọi chuyện sau đó lại thành ra như vậy. Trước giờ đều là mẹ không nghĩ đến cảm xúc trong lòng con, mẹ thật sự rất xin lỗi.
Lời lẽ ấm áp nhưng lại tựa hồ dao hai lưỡi, một an ủi, một giết anh.
Vũ Thiên Minh bất ngờ cười một tiếng, cuối cùng, xoay đầu lại nhìn mẹ, hai mắt không biết từ lúc nào đã mờ đục.
- Mẹ, bởi vì con không phải con trai mẹ, cho nên những thứ tốt nhất trên đời này, mẹ đều mang hết dành cho Khải Nguyên có đúng không?
- Không phải, không phải như vậy!
Hạ Thiên Hàn phủ định, sống mũi bà cay xòe.
- Thiên Minh, mẹ chưa từng có ý nghĩ xem con là người ngoài, mẹ không có!
- Thiên Minh, đến đây ngồi xuống rồi nói.
Vũ Hàng Thanh cho phép, Vũ Thiên Minh đứng ở cửa gật đầu, sau đó đưa tay khép nhanh cửa phòng lại.
Vũ Thiên Minh đi qua sofa, ngồi xuống đối diện Vũ Hàng Thanh.
- Ba, có việc tìm con sao?
Vũ Hàng Thanh nhìn con trai, theo quán tính gật đầu, thấu tình đạt lý, nói:
- Thiên Minh, ba thừa biết con và Khải Nguyên rất yêu thích Khiết Như, nhưng mà hai đứa có thể nào lý trí hơn được không? Con bé dù sao cũng là một đứa trẻ, bọn con lại trưởng thành hơn con bé rất nhiều, ba đồng thời cũng hiểu được với con bé bọn con nhất định sẽ không khống chế được. Nhưng mà Thiên Minh, yêu một người, đừng chỉ biết nghĩ mọi cách chiếm đoạt người đó trở thành người của mình, như vậy chính con sẽ là người đau khổ nhất.
- Con biết, nhưng mà con rất yêu Khiết Như ba à, con không thể đứng nhìn con bé rời xa con lần nữa, từng giây, từng phút khi con ở bên cạnh Khiết Như, con đều muốn biến con bé trở thành người của con ngay lập tức, bởi vì có như vậy, Khiết Như vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh con. Ba, ba mẹ có biết từ nhỏ con đã rất thích Khiết Như rồi hay không?
Vũ Thiên Minh trả lời, đồng tử anh đỏ hoe, Hạ Thiên Hàn bắt gặp liền không khỏi day dứt.
Bà liên tục lắc đầu, cổ họng tựa hồ bị bóp chặt.
- Thiên Minh, ba con nói như vậy là muốn tốt cho con, bởi vì từ nhỏ con đã thích Khiết Như, cho nên ông ấy không muốn con làm tổn thương con bé thêm lần nữa. Nhà họ Vũ chúng ta nợ Khiết Như quá nhiều, con lại là người rất cương trực, mẹ nghĩ con phải biết suy nghĩ bản thân đang làm gì kia chứ?
- Thiên Minh, ba không phải ép con, chỉ là muốn con và Khải Nguyên nên dùng cách chính đáng ở bên cạnh con bé. Tình cảm nếu như dựa trên chiếm đoạt mà có, con liệu nó có tồn tại lâu dài không? Đừng nói ba không nhắc nhở con, nếu như một ngày nào đó con có được Khiết Như bằng cách chiếm đoạt, con nhất định sẽ hối hận.
Nói xong, Vũ Hàng Thanh đứng dậy, xoay người, bước ra ngoài.
Lập tức, Vũ Thiên Minh trầm mặc, lông mày tinh xảo anh co lại.
Hạ Thiên Hàn đối diện nhìn con trai, hơi thở bà nặng nề.
Rốt cuộc cũng đứng dậy, bước sang, ngồi xuống bên cạnh Vũ Thiên Minh, dịu dàng đặt tay lên vai anh.
- Thiên Minh, mẹ thật sự xin lỗi, năm đó kỳ thật khi nhận nuôi Khiết Như, mẹ đích thực là muốn con bé trở thành một nửa còn lại của Khải Nguyên, không ngờ mọi chuyện sau đó lại thành ra như vậy. Trước giờ đều là mẹ không nghĩ đến cảm xúc trong lòng con, mẹ thật sự rất xin lỗi.
Lời lẽ ấm áp nhưng lại tựa hồ dao hai lưỡi, một an ủi, một giết anh.
Vũ Thiên Minh bất ngờ cười một tiếng, cuối cùng, xoay đầu lại nhìn mẹ, hai mắt không biết từ lúc nào đã mờ đục.
- Mẹ, bởi vì con không phải con trai mẹ, cho nên những thứ tốt nhất trên đời này, mẹ đều mang hết dành cho Khải Nguyên có đúng không?
- Không phải, không phải như vậy!
Hạ Thiên Hàn phủ định, sống mũi bà cay xòe.
- Thiên Minh, mẹ chưa từng có ý nghĩ xem con là người ngoài, mẹ không có!
Bình luận truyện Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)

Bình luận Facebook
Danh sách chương
- Chương 86: Ngoại Truyện 6: Ở Đây Của Anh Rất Đau!
- Chương 87: Ngoại Truyện 7: Tiêu Nhiên Ngọt Ngào
- Chương 88: Bị Tính Kế
- Chương 89: Anh Không Cam Lòng
- Chương 90: Tuyệt Đối Không Thể Nào!
- Chương 91: Hạo Duy Thần, Chú Có Muốn Cược Không?
- Chương 92: Quấn Quýt Không Rời
- Chương 93: Cùng Nhau Tìm Đến Tiểu Bảo Bối
- Chương 94: Vũ Thiên Minh Ra Tối Hậu Thư
- Chương 95: Xin Lỗi, Tao Làm Trái Giao Ước Rồi
- Chương 96: Phá Kén (H)
- Chương 97: Gặp Lại Lần Nữa
- Chương 98: Rạn Nứt
- Chương 99: Phần Thiếu Sót Còn Lại
- Chương 100: Diên Thúc Triệt Động Tình
- Chương 101: Tối Hậu Thư Cuối Cùng
- Chương 102: Anh Tuyệt Đối Không Hối Hận
- Chương 103: Lần Nữa Động Tình
- Chương 104: Diên Thúc Triệt Ấm Áp
- Chương 105: Bí Mật Bị Phát Giác
- Chương 106: Lời Xin Lỗi Muộn Màng
- Chương 107: Đến Lúc Kết Thúc
- Chương 108: Ghen?
- Chương 109: Do Dự
- Chương 110: Diên Dục Luân Bất Ổn
- Chương 111: Đưa Ra Quyết Định Cuối Cùng
- Chương 112: Trừng Phạt Ngọt Ngào
- Chương 113: Lời Đề Nghị Của Vũ Khải Nguyên
- Chương 114: Bữa Trưa Ngọt Ngào
- Chương 115: Sói Xám Và Lão Hồ Ly
- Chương 116: Cùng Bảo Bối Trong Phòng Tắm
- Chương 117: Kỳ Vọng Đặt Sai Người
- Chương 118: Chủ Tịch, Nên Trả Vẫn Là Phải Trả
- Chương 119: Tương Ái Tương Sát
- Chương 120: Khả Ngộ Bất Khả Cầu
- Chương 121: Hạo Duy Thần, Hạo Thy Nhật Liên Thủ
- Chương 122: Tim Anh Làm Bằng Máu
Nhấn Shift + Enter để xuống hàng. Nhấn Enter để đăng câu trả lời.