Chương 88: Khi trở về xem bổn vương trừng phạt ngươi như thế nào.
Tiểu thanh xà này độc vô cùng, bị nó cắn một cái sắc mặt của hắn trở nên xanh lét, bước đi lảo đảo, rốt cuộc không duy trì được nữa, trước mắt tối sầm, ngã nhào xuống mặt đất.Giáo chúng trông coi Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, giận tím mặt, quát to một tiếng, đem đao trong tay hướng Long Phù Nguyệt chém xuống.
Long Phù Nguyệt không biết võ công, hoàn toàn không thể tránh né, mà tiểu thanh xà trên cổ Vân Dịch Thiên vẫn chưa có trở về.
Mắt thấy đao của giáo chúng sẽ bổ lên đầu Long Phù Nguyệt. Một đạo bạch quang hiện lên, máu tươi bắn ra, bàn tay cầm đao của giáo chúng tự nhiên rơi xuống đất!
Long Phù Nguyệt mắt hoa lên, thân hình ngã vào một không gian ấm áp.
Cùng lúc này giáo chúng đem Vân Dịch Thiên đoạt về.
Tên quân sư kia nhìn mặt chủ soái toàn màu đen, nếu như chậm trễ trị liệu, sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Mặc kệ hai người kia, vung tay lên dẫn giáo chúng chạy ra phía ngoài. Trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Long Phù Nguyệt thở dài một hơi, bây giờ mới thấy chỗ chân bị gãy và tay bị thương đau gấp trăm lần bình thường. Mồ hôi lạnh túa ra.
“Ngươi có sao không?” Phượng Thiên Vũ trầm giọng hỏi, thanh âm cực thấp, nhưng vẫn không thể che đậy sự run rẩy.
Nhưng không chỉ thanh âm run, Long Phù Nguyệt dựa vào hắn, kinh ngạc phát hiện, hắn so với nàng run còn nhiều hơn, thậm chí không cần đem lỗ tai dán trên ngực cũng có thể nghe tiếng tim đập mạnh, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng.
“Ngươi….” Long Phù Nguyệt nói không lên lời. Trong lòng rối loạn cực kỳ.
Hắn, hắn thật sự động tâm vì mình sao? Thì ra, hắn cũng để ý đến mình…..
“Được rồi, Nhóc con, đi xuống núi thôi. Lần này lại chạy trốn, khi trở về xem bổn vương trừng phạt ngươi như thế nào?!” Thái độ của Phượng Thiên Vũ chỉ cứng ngắc một chút như thế, ngay sau đó lập tức lại khôi phục tính tình cà lơ phất phơ như trước.
Long Phù Nguyệt cúi đầu: “Ta, chân của ta bị gãy, không đi được….”
Phượng Thiên Vũ nhíu lông mày lại: “Thật là phiền toái!” Đưa tay ôm lấy nàng, chạy vội xuống chân núi.
Long Phù Nguyệt không biết võ công, hoàn toàn không thể tránh né, mà tiểu thanh xà trên cổ Vân Dịch Thiên vẫn chưa có trở về.
Mắt thấy đao của giáo chúng sẽ bổ lên đầu Long Phù Nguyệt. Một đạo bạch quang hiện lên, máu tươi bắn ra, bàn tay cầm đao của giáo chúng tự nhiên rơi xuống đất!
Long Phù Nguyệt mắt hoa lên, thân hình ngã vào một không gian ấm áp.
Cùng lúc này giáo chúng đem Vân Dịch Thiên đoạt về.
Tên quân sư kia nhìn mặt chủ soái toàn màu đen, nếu như chậm trễ trị liệu, sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Mặc kệ hai người kia, vung tay lên dẫn giáo chúng chạy ra phía ngoài. Trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Long Phù Nguyệt thở dài một hơi, bây giờ mới thấy chỗ chân bị gãy và tay bị thương đau gấp trăm lần bình thường. Mồ hôi lạnh túa ra.
“Ngươi có sao không?” Phượng Thiên Vũ trầm giọng hỏi, thanh âm cực thấp, nhưng vẫn không thể che đậy sự run rẩy.
Nhưng không chỉ thanh âm run, Long Phù Nguyệt dựa vào hắn, kinh ngạc phát hiện, hắn so với nàng run còn nhiều hơn, thậm chí không cần đem lỗ tai dán trên ngực cũng có thể nghe tiếng tim đập mạnh, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng.
“Ngươi….” Long Phù Nguyệt nói không lên lời. Trong lòng rối loạn cực kỳ.
Hắn, hắn thật sự động tâm vì mình sao? Thì ra, hắn cũng để ý đến mình…..
“Được rồi, Nhóc con, đi xuống núi thôi. Lần này lại chạy trốn, khi trở về xem bổn vương trừng phạt ngươi như thế nào?!” Thái độ của Phượng Thiên Vũ chỉ cứng ngắc một chút như thế, ngay sau đó lập tức lại khôi phục tính tình cà lơ phất phơ như trước.
Long Phù Nguyệt cúi đầu: “Ta, chân của ta bị gãy, không đi được….”
Phượng Thiên Vũ nhíu lông mày lại: “Thật là phiền toái!” Đưa tay ôm lấy nàng, chạy vội xuống chân núi.
Bình luận truyện NGHỊCH NGỢM CỔ PHI

Bình luận Facebook
Danh sách chương
- Chương 68: Nàng nhất định phải chết!
- Chương 69: Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt!
- Chương 70: Vì cái gì phải ở sau lưng ta phóng dao nhỏ
- Chương 71: Phi sắt cổ
- Chương 72: không có tiền? Vậy lấy thân báo đáp đi
- Chương 73: ngươi rất ngu ngốc
- Chương 74: Hư đốn, không được chạy
- Chương 75: Nhóc con, bổn vương sẽ thả ngươi vài ngày .....
- Chương 76: Tên Vương Gia Biến Thái kia gọi ta đến làm cái gì?
- Chương 77: Ta là Thánh nữ công chúa?
- Chương 78: Tim chợt đập nhanh
- Chương 79: Bản công chúa không đùa cùng ngươi
- Chương 80: Tựa con báo vừa tỉnh giấc
- Chương 81: Người nầy hiện tại muốn cưới nàng không sợ thiên lôi đánh xuống?
- Chương 82: Chân trái của nàng bị đánh gãy
- Chương 83: Khi dễ tiểu hài tử thì có bản lãnh gì?
- Chương 84: Đây là đồ chơi nhỏ của ta, tại sao lại bị các ngươi lấy đến đây
- Chương 85: Ngươi giết nàng thì tốt lắm
- Chương 86: Nàng vẫn chỉ là một đứa bé
- Chương 87: Trong lòng loạn đắc tượng một đoàn đay rối
- Chương 88: Khi trở về xem bổn vương trừng phạt ngươi như thế nào.
- Chương 89: Tại sao không giống con nhím nhỏ giương nhanh múa vuốt.
- Chương 90: Thực tâm cổ
- Chương 91: 91: Lọ nào mới là kim sang dược?
- Chương 92: Lại phát sốt sao?
- Chương 93: Ngươi thật sự sẽ phải hối hận……
- Chương 94: Thế sao không gọi đại phu cho ta.
- Chương 95: Heo so với ngươi còn linh hoạt hơn………
- Chương 96: Phương pháp chó má sụp đổ
- Chương 97: Sườn phi
- Chương 98
- Chương 99: Băng bó chân giống như bánh chưng.
- Chương 100: Chỉ biết càng tô càng đen
- Chương 101: Quản gia Vương đại nương
- Chương 102: Lão thân sẽ dạy cho nàng một ít quy củ Vương phủ.
- Chương 103: Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí không mặc
- Chương 104: Gió thu buồn thê lương
- Chương 105: Nàng quyết tâm học bằng được văn thơ
- Chương 106: Ta sẽ không thích hắn
- Chương 107: Các người cứ tiếp tục, không cần phải để ý đến ta
Nhấn Shift + Enter để xuống hàng. Nhấn Enter để đăng câu trả lời.