"Nếu đã làm với Dương Ân thì đừng có động vào người tôi..."
Cố An Tước dừng động tác, thoáng sững người.
Hóa ra nhóc con vì chuyện này mà tủi thân đi uống rượu?
Nhìn cô gái vẫn đang bày vẻ mặt căm hận với anh, Cố An Tước không kìm lòng chống tay áp sát xuống, dọa cô gái vội đẩy lồng ngực anh ra.
"Anh..." Bàn tay Hà Tiểu Vãn đặt trên người anh căn bản chẳng có một chút sức lực nào, cô khẽ nhăn mày.
"Em có biết uống rượu say sẽ bị lợi dụng không?"
"Không ai dám." Cô gái lý nhí đáp.
"Tại sao?" Người đàn ông bật cười, tiếng cười trầm thấp gảy qua tai, cảm giác bị trêu chọc khiến toàn thân thiếu nữ như muốn nhũn ra.
"Chỗ này là văn phòng Ngoại giao..." Mặc dù đã say đến độ tay run mắt mờ, nhưng khẩu khí này vẫn rất lớn.
"Đúng, chỗ này của tôi..." Người đàn ông nghiêng đầu, ở dưới hõm cổ cô gái gặm nhấm một hồi.
"Nên tôi dám."
"Anh cút đi..." Hà Tiểu Vãn bị hơi nóng ở vành tai cảnh tỉnh, mở to mắt nhìn trần nhà, cảm nhận rõ từng ngón tay thô ráp của anh đã không còn an phận nữa.
Khoảnh khắc người đàn ông sắp chạm trúng nơi tư mật mềm yếu nhất của cô, một tiếng khóc nức nở của cô gái đã chặn đứng hành động của anh lại.
"Cầm thú... huhu..."
Cố An Tước chống tay ngồi dậy, giọt nước lăn dài qua đuôi mắt cô như gáo nước lạnh tạt thẳng vào người anh.
Hà Tiểu Vãn nhắm chặt hai mắt, một tay ôm lấy mỹ thể để che chắn, một tay ngậm trong miệng khóc rấm rứt.
Ngọn lửa giận trong lòng người đàn ông đã không còn cách nào dập tắt, anh đứng phắt dậy, chui vào nhà tắm xử lý việc còn lại.
...
Tống Dịch tìm thấy Dư Sênh trên bến xe buýt cách văn phòng Ngoại giao không xa.
Cô ngồi co chân trên băng ghế dài, ánh đèn sáng quắc rọi xuống đỉnh đầu khiến toàn thân cô gái giống như đang phát sáng.
Chiếc xe vội vã táp vào ven đường, cửa xe bị đẩy ra, tiếp sau đó là những bước chân đầy vội vã.
Tống Dịch đứng trước mặt cô, khẽ cúi đầu nhìn Dư Sênh vùi mặt vào đầu gối. Khoảnh khắc bàn tay anh chạm xuống đỉnh đầu cô, tức thì bị lòng bàn tay lạnh buốt của cô cản lại.
Dư Sênh ngẩng mặt lên, nheo mắt nhìn đối phương, giọng khàn khàn.
"Anh là ai?"
"Sênh Sênh."
Dư Sênh nghe xong, gật đầu như bổ củi.
"Đúng rồi, chỉ có tên ngốc đó mới được gọi tôi như thế..."
Tống Dịch đỡ lấy thân người đang nghiêng ngả của cô gái, hàng lông mày rậm chau lại.
"Em không say. Chúng ta đi về."
"Hừ..." Dư Sênh bĩu môi, nheo mắt nhìn anh. "Ai bảo tôi mạnh mẽ chứ? Nếu yếu đuối một chút... à không, nhiều chút... có phải tôi... sẽ không bị đối xử thế này không?"
Sắc mặt Tống Dịch càng xấu đi.
"Sênh Sênh."
"Để tôi nói hết..." Cô gái nấc lên một cái, đem bàn tay của anh ở trong tay cô lắc lư giữa không trung. "Mẹ anh thích một cô gái ngoan hiền chứ gì? Hừ... tôi không uống rượu nữa... cũng sẽ không đến bar nữa..."
"Nhưng mẹ anh có biết không?" Nụ cười cô gái còn xấu hơn cả khóc. "Con trai bà ấy cũng đi bar..."
"Ấy! Thả tôi xuống!..."
Dư Sênh bị vác lên vai, trời lộn thành đất, thảm thiết kêu gào.
"Anh thẹn quá hóa giận hả?"
"Sênh Sênh, đừng nói nữa." Tống Dịch mở cửa xe, đỡ lấy lưng cô đặt vào ghế sau, nhưng cô lại không nghe lời, còn thuận chân đá loạn xạ, suýt nữa thì phá hỏng gương mặt kia.
"Sênh Sênh!" Tống Dịch như rít qua kẽ răng.
Dư Sênh bị túm lấy cổ chân không thể làm loạn, chuyển sang ôm mặt kêu gào trong vô vọng.
"Hay lắm, anh lại đưa tôi đến bar... bay lắc..."
...
Qua một lúc lâu, khi anh trở lại phòng ngủ, căn phòng đã quay về trạng thái yên tĩnh.
Dưới ánh sáng mờ mờ qua khung cửa sổ, người con gái quay lưng về phía anh, nằm yên không nhúc nhích.
Cố An Tước tiến lại gần, kéo cao chăn đắp lên người cô.
Nửa bên giường chịu lực mà nún xuống, thân trên người đàn ông để trần dựa vào thành giường. Anh tựa người xuống nằm nghiêng bên cạnh cô, bàn tay lớn vuốt ve mái tóc dài của cô gái, từng sợi tóc xuyên qua kẽ tay, cảm giác giống như luồn cả vào trái tim anh.
Cố gắng trấn tĩnh cảm giác khó chịu trong lòng xuống. Người con gái này khiến anh phải chết mê chết mệt, anh không biết từ bao giờ, hình bóng ấy cứ lặng lẽ ghim sâu vào trái tim, trở thành một phần quan trọng không thể tách rời trong cuộc sống của anh.
Cô bỏ trốn, anh nhất định phải tìm được người về.
Cô nói không còn lý do bên cạnh anh, anh sẽ cho cô một thân phận xác đáng.
Cô vui vẻ, tinh thần anh mới được thả lỏng.
Cô khóc lóc, trong lồng ngực anh sẽ như có hàng ngàn chú nai con đang chạy loạn.
Anh... không thể mất cô được.
Cố An Tước xoay người Hà Tiểu Vãn, nhẹ nhàng và cẩn trọng nhất có thể giúp cô nằm ngủ được thoải mái.
Bản thân thì xác định đêm nay sẽ thức trắng.
Nhưng khoảnh khắc anh rời đi, ngón tay mảnh khảnh từ trong chăn vươn ra, giữ lấy bàn tay anh không buông.
Bước chân người đàn ông khựng lại, quay đầu nhìn cô.
"Anh không thể... cho em một lý do sao?"
Giọng nói rất nhỏ, cánh môi đỏ mọng mấp máy từng từ, chỉ là đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
Anh trả lời:
"Không thể."