Rõ ràng đã hẹn Phong Hi đầu giờ chiều hẵng quay lại, vậy mà trôi qua nửa tiếng vẫn không thấy người đâu.
Lúc Hà Tiểu Vãn đến cổ trấn là cô ấy lái xe đưa đi, hiện tại Cố An Tước cũng đã quay về Nam Dương năm tiếng trước rồi.
Số thuốc cần đem về phòng khám Dược Nhân không thể nán lại thêm nữa.
Hà Tiểu Vãn ngồi trên bàn đá cẩm thạch, qua một tuần trà mà bên ngoài sân vẫn không thấy động tĩnh gì.
Phải biết từ trước đến nay Phong Hi đều không hề có sơ suất dù chỉ một lần.
Mày kiếm khẽ chau lại, cô rút điện thoại ra, phát hiện di động lúc này đã hết pin. Hà Tiểu Vãn đành đứng dậy đi tìm sạc điện thoại, lại mất thêm vài phút nữa mới khởi động lại máy.
Ngay lúc màn hình sáng rực, hàng chục tin nhắn hệ thống cảnh báo từ chiếc xe Cullinan của cô hiện lên. Thông số an toàn vượt mức quy định, thỉnh thoảng còn nhấp nháy một dòng chữ đỏ "Warning".
Chẳng lẽ... Phong Hi gặp chuyện rồi?
Ngay giây tiếp theo, bàn đá đã trống rỗng, thấp thoáng phía sau cột kèo màu đỏ chỉ thấy được tà váy thấp thoáng màu hồng.
"Trác sư huynh, mượn xe của huynh một chút được không?"
Nhận ra giọng nói gấp gáp của Hà Tiểu Vãn, Trác Văn Thiên hơi giật mình, nhưng cũng phản ứng rất nhanh chỉ về phía trước chỗ để chìa khóa. "Được, chìa khóa ở bên kia, có chuyện gì thế?"
"Em ra ngoài một lát."
"Anh đi cùng em." Trác Văn Thiên đã đứng dậy. Nhưng Hà Tiểu Vãn vô cùng quả quyết, trong giây lát đã không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
"Không cần."
...
Phía trước là đường cùng, cách một đoạn đường dài qua lớp cửa kính, trong mắt Phong Hi chỉ còn vách đá cao vạn trượng sừng sững phía đối diện, ở giữa cuộn lên một mảng sương mù trắng đục.
Liếc nhìn gương chiếu hậu, đám người đó biết cô không thể thoát cũng không dồn ép nữa, có tên đã nhảy khỏi xe, trực tiếp đi về hướng này.
Phong Hi cũng bước xuống xe. Khoảnh khắc gió lạnh đập vào mặt, cô cảm giác vết thương ở khuỷu tay truyền đến cơn đau buốt.
"Không biết một tên tài xế quèn như tôi có tài cán gì mà khiến các hạ dày công tốn sức đuổi cùng giết tận thế này?"
Giọng nói cô gái cất lên cùng cơn gió, bên tai là tiếng lá cây xào xạc hòa vào tiếng côn trùng rả rích. Tên đầu tiên đã dừng lại, ngay phía sau đuôi xe cô một đoạn.
"Chúng tôi cũng không muốn vùi dập một bông hoa như cô đâu. Có tài cán gì hay không, theo chúng tôi về là sẽ biết." Giọng điệu của hắn vô cùng nhún nhường, bước chân chậm rãi nhích lại gần, trên tay không hề có vũ khí.
Phong Hi không hề nao núng, ánh mắt lạnh lẽo quét qua cả đám người cùng bốn chiếc xe SUV ở phía sau, không có đặc điểm nhận dạng gì đặc biệt, cô cũng chẳng đoán ra là người của ai phái tới.
Ngẫm lại một lượt, thân phận của cô cũng chẳng có gì đặc biệt, chẳng qua được Cố An Tước cưu mang mà thôi.
Đám người này... muốn bắt cô để uy hiếp Cố An Tước, hay tổ chức Garbi?
Phong Hi xoay cổ tay, dùng tay kia nắn bóp một chút. Trên người mặc bộ đồ thể thao bó sát màu đen mới may mắn đánh lừa thị giác bọn chúng, không một ai phát hiện ra cô đã bị thương.
"Có vẻ các hạ tìm nhầm người rồi."
Tên kia nghe xong, giọng điệu chắc nịch. "Chính xác, không nhầm."
"Oh..." Phong Hi ngâm nga, nét cười biếng nhác dựa lên cửa xe, khớp ngón tay bị ép chặt phát ra từng tiếng răng rắc, khí thế như sắp đánh nhau.
Lần theo vết xe của Hà Tiểu Vãn tới đây, chẳng lẽ là muốn nhắm vào cô ấy?
Cũng chính lúc này, có tiếng động cơ xe như gầm rú từ phía xa chạy tới, đám người đồng loạt ngoảnh mặt lại, chỉ thấy đống lá khô bị gió cuộn lên như lốc xoáy, tốc độ xe lao đến rất nhanh mặc cho địa hình khúc khuỷu hiểm trở. Không ai kịp phòng bị, một trong bốn chiếc xe bị húc vào thân, đầu xe theo quán tính lập tức đâm thẳng vào vách đá.
Khoảnh khắc nhìn thấy tà váy màu hồng phất phơ trong gió, Phong Hi suýt chút nữa ngừng thở.
"Người này..." Một tên đàn em ghé tai người đàn ông dẫn đầu kia hỏi nhỏ.
Nhìn thấy hơn chục người đàn ông cao to lực lưỡng đứng trước mặt, Hà Tiểu Vãn khẽ nhướn mày, cũng đã nhìn ra Phong Hi đứng bên miệng vực.
"Muốn bắt người à?" Giọng nói nhẹ nhàng như nước, nhưng khí thế nơi đầu mày đáy mắt đều khiến đối phương phải kiêng dè.
"Cô Hà, chúng tôi không muốn gây họa, mong cô đừng xen vào chuyện này." Tên kia bắt đầu đàm phán.
"Không muốn gây họa? Chèn ép người của tôi như vậy, không là họa thì là gì?"
Người của Hà gia rất khó dây vào, đặc biệt là vị tiểu thư Hà Tiểu Vãn này, nghe nói phía sau còn có một Phật tổ sống Cố An Tước cưng sủng lên trời.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, đã có người âm thầm rút vũ khí.
Phong Hi cảm thấy tình hình không ổn. "Cố phu nhân, bọn họ muốn bắt sống, tôi đi theo họ là được..."
Dù sao cái mạng quèn này sống đến ngày hôm nay cũng đã là một kỳ tích rồi, ăn quả nhớ kẻ trồng cây, cô không thể trơ mắt nhìn mạng sống của Hà Tiểu Vãn đổi cho mình được.
Chỉ là, chân muốn tiến lên lập tức khuỵu xuống, đầu gối đập xuống nền đất, ngay cả tầm nhìn cũng mờ dần đi.
Sao... sao lại thế này?
"Có chuyện gì thế... cái này không phải sương mù..."
Phong Hi khó khăn nhìn cảnh tượng trước mặt. Hình như không phải một mình cô không thể cử động tay chân, đám người kia hình như cũng thế.
Chỉ biết rằng lúc Phong Hi không kiềm chế được sắp sửa ngã xuống, một cánh tay mềm mại đã đỡ lấy cô, kéo cô về phía trước.
Đám đàn ông giây trước còn khí thế lăm le vũ khí trong tay, vậy mà chỉ mấy giây sau đã đồng loạt ngã xuống, nằm bất tỉnh nhân sự.
Phong Hi không đứng quá gần Hà Tiểu Vãn nên không trực tiếp chịu ảnh hưởng của khói thuốc mê khuếch tán cùng hơi sương trong không khí ẩm. Cô giữ lại một chút tỉnh táo ít ỏi ngước lên nhìn Hà Tiểu Vãn.
"Cái này... rốt cuộc là thứ gì..."
"Yên lặng đi."