Diễm An An bị hắn đè trên người cơ thể mình bị hắn sờ soạn qua làm cho cô thật sự rất khó chịu không thể nào chịu nỗi, cỗ họng cô khô khốc trong lòng nảy sinh một tia hoảng sợ khó có thể che dấu.
Diễm An An gấp gáp mở miệng nói.
" Đừng... đừng làm như thế ? Tha mạng."
Diễm An An biết vết thương sau sinh của mình vẫn còn chưa lành hẳn nếu như bị hắn hung ác chà đạp thì chắc chắn cô không chết thì chỉ còn nữa cái mạng mà thôi.
Mà Lạc Tu Minh đang cúi đầu gậm nhấm bờ môi mềm mại kia của Diễm An An có chút mê luyến, bàn tay to lớn kia càng rỡ xoa bóp lấy đôi gò căng tròn đang vểnh cao kia của Diễm An An một cách nhanh chóng.
Trong đầu Lạc Tu Minh thật không thể chịu nỗi bản thân mình lại làm những hành động thân thiết như thế với Diễm An An, hắn có cảm giác trong đầu ngay lúc này chỉ là mong muốn gần bên cạnh Diễm An An mà thôi chẳng cần quan tâm thứ gì khác.
Cái cảm giác này giống như bản thân hắn đối với Tố Giao năm đó rất muốn ở bên cạnh nhưng lại chẳng biết làm như thế nào, nhưng tương tượng như cái cảm giác năm đó nhưng vẫn khác một chút gì đó.
Cái cảm giác năm đó chỉ là muốn người mình thích đáp lại tình cảm của mình, nhưng mà cái cảm giác hiện tại của Lạc Tu Minh đối với Diễm An An là gì thì hắn cũng không hiểu rõ lắm. Hắn chỉ biết ngay hiện tại chỉ muốn ở bên cạnh Diễm An An mà thôi.
Mà Diễm An An cảm nhận được toàn thân mình lạnh toát chẳng biết từ lúc nào trên thân thể cô đã chẳng còn một mảnh vãi che thân, Diễm An An gấp gáp kèm theo tia hoảng sợ nói.
" Nhị thiếu, nhị thiếu tha mạng. Anh mà làm như thế tôi sẽ chết đấy."
Tuy Diễm An An nói như thế nhưng chẳng dám dùng sức đẩy hắn ra bỡi vì nếu như tên này điên lên thì cô sẽ thê thảm hơn gấp trăm ngàn lần. Mà Lạc Tu Minh chẳng biết từ lúc nào đã cúi đầu xuống ngậm lấy nhị hoa hồng hào trên đôi gò bồng đào căn tròn kia của Diễm An An mà l.iếm m.út.
" A..a..a....anh, như thế thật sự không tốt. Đừng có liếm nơi đó."
Đầu óc Diễm An An như muốn nổ tung bỡi cái hành động quái lạ này làm cho cô thật sự không thể chịu nỗi, mà Lạc Tu Minh thấy cô như thế thân thể bất giác khự lại đầu óc bắt đầu miên mang.
Chẳng hiểu là tại sao giây phút này nghe được câu nói xin tha kia của Diễm An An lòng hắn cảm thấy khó chịu. Chẳng phải lúc trước hắn đã từng nói là những lúc tĩnh táo sẽ không ức hiếp cô hay sao chứ.
Tại sao hắn lại đến mức như thế này rồi, chẳng biết Lạc Tu Minh bị nội tâm gào xé hay là vì hắn không muốn Diễm An An bị ủy khuất.
Nghĩ như thế Lạc Tu Minh bất giác an mở giọng nói có chút ôn nhu.
" Cô đừng hốt hoảng như thế, tôi hứa sẽ không cho vào bên trong cô. Chỉ cần cô dùng miệng và tay giúp tôi thoải mãn là được."
Phải nói từ khi biết Lạc Tu Minh đến bây giờ đây là lần đầu thấy hắn hiểu chuyện đến như thế, trong lòng Diễm An An bất giác hiện lên một tia cảm động hiếm thấy. Cái cảm giác này chẳng phải tình cảm nam nữ mà là thấy được Lạc Tu Minh giống người rồi.
Diễm An An thấy yêu cầu của hắn không cảm thấy phản cảm, đối với cô không ảnh hướng đến tính mạng của cô là được.
Nghĩ như thế Diễm An An bình thản đáp.
" Được, tôi sẽ giúp anh."