"Có đau không?"
Mộ Ngạn Dương đang chìm đắm trong những suy nghĩ vẩn vơ, bên tai không hề nghe thấy câu hỏi của Quan Thư Ân, cho tới khi cảm giác được luồng hơi mát lạnh nhè nhẹ lướt trên da thịt mới bắt đầu sinh ra phản ứng.
Cơ thể Mộ Ngạn Dương giống như đang gồng mình chống lại cám dỗ, các cơ căng ra một cách rõ rệt, từ tầm nhìn của Quan Thư Ân có thể thấy được những sợi lông tơ dựng thẳng đứng.
Rõ ràng cô biết vì hành động của mình mới khiến anh không thỏa mái, nhưng vẫn nhẫn tâm không buông tha tiếp tục trò đùa giai của mình.
Ngón tay cố ý đụng chạm lung tung trên lưng anh, đôi môi mềm mại chạm lên miệng vết thương tình tứ xoa dịu.
Mộ Ngạn Dương hít vào một luồng hơi lạnh, cả người đột nhiên nóng rang một cách lạ thường.
Bàn tay anh nắm chặt ga trải giường, cố gắng kìm nén những khát khao cháy bỏng trong lòng.
Khi anh đang chuẩn bị xoay người bắt lấy vật nhỏ làm loạn kia cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Mộ phu nhân không hợp thời bước vào phòng, sau đó chính bà cũng bị cảnh sắc trước mắt làm cho ngại ngùng vội vàng giơ tay bịt mắt.
"Mẹ để quên đồ ngoài xe rồi."
Mộ phu nhân nói xong liền thức thời rời khỏi phòng, để lại Quan Thư Ân và Mộ Ngạn Dương ngây ra tại chỗ.
"Thư Ân anh ổn." Mộ Ngạn Dương là người đầu tiên lên tiếng phá tan bầu không khí gượng gạo.
Quan Thư Ân phối hợp cầm khay thuốc đứng dậy: "Xong rồi có cần em giúp mặc áo không?"
"Để anh." Mộ Ngạn Dương nhanh chóng kéo vạt áo lên vai, vừa trả lời vừa cài khuy chứng tỏ bản thân.
"Cũng muộn rồi em về đây." Quan Thư Ân cảm thấy tình thế trước mắt không thích hợp để ở lại, tìm đại một lý do để ra về.
Động tác cài khuy áo của Mộ Ngạn Dương có phần cứng nhắc, ngẩng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, ngập ngừng vài giây mới bật ra được câu hỏi: "Mai em có tới không?"
"Anh muốn em tới, em sẽ tới." Quan Thư Ân cười tinh nghịch đẩy câu trả lời lại cho Mộ Ngạn Dương.
Mộ Ngạn Dương quay đầu yên lặng nhìn gương mặt rạng rỡ tựa như ánh mặt trời mùa hạ của Quan Thư Ân, thu lại lời trên đầu môi.
"Đây là tâm ý của em mà."
Quan Thư Ân khẽ thở dài, cuối cùng vẫn là không dụ được anh nói ra câu khiến bản thân hài lòng.
Cô xụ mặt không nặng không nhẹ cất lời: "Em về đây anh nghỉ ngơi cho khỏe."
Dứt câu dưới ánh mắt chứa đựng sự lưu luyến muốn nói rồi lại thôi của Mộ Ngạn Dương, Quan Thư Ân cứ thế đóng chặt cửa lại, đem tấm gỗ mỏng ngăn cách giữa hai người.
Bước trên hành lang dài Quan Thư Ân thầm nghĩ, đối với một người lý trí như Mộ Ngạn Dương xem ra những trò vặt vãnh kia của cô là chưa đủ, phải cho anh chịu đả kích lớn mới khai thông yết hầu cố chấp kia được.
Mà Quan Thư Ân giống như được sao cát tinh chiếu sáng rất nhanh đã tìm thấy phương án mới.
Sáng hôm sau cô vừa bước chân ra khỏi tòa nhà chung cư, đã nhìn thấy Vương Tiếu Phàm đứng chờ mình.
Anh ta săn đón một cách nồng nhiệt, chủ động bước tới trước mặt cô dịu dàng nói:
"Ngày mai anh phải ra nước ngoài công tác, một thời gian nữa mới gặp được em, cùng anh đi ăn cơm được không?"
Quan Thư Ân tỏ ra là người lịch sự, gật đầu đáp lại: "Dạ."
Thấy Quan Thư Ân không từ chối, trên môi Vương Tiếu Phàm mở nụ cười tươi rói, tay chân bận rộn đưa cô đi về phía chiếc xe Maybach đang đậu.
"Cảm ơn em đã nhận lời mời của anh, trên đường tới đây anh chỉ lo em sẽ từ chối."
Quan Thư Ân ngồi vào trong xe, nhàn nhạt đáp lại:
"Anh nói vậy em ngại quá, em nào khó như anh nghĩ."
Vương Tiếu Phàm cảm thấy bản thân được đề cao, nụ cười càng thêm đậm sâu.
Dọc đường anh ta luyên thuyên rất nhiều chuyện từ lần đầu gặp gỡ ấn tượng về Quan Thư Ân ra sao, tình cảm dành cho cô thế nào toàn bộ đều bộc lộ trong vài phút chạy xe này.
Quan Thư Ân gác tay trên cửa sổ hướng mắt nhìn ra bên ngoài ngắm phong cảnh, coi những lời anh ta nói như gió thoảng mây bay không đáng để vào tai.
Kiếp trước cô không có ấn tượng về Vương Tiếu Phàm, kiếp này lại càng không.
Cô ghét nhất là loại đàn ông lắm lời, bỉ ổi, mà Vương Tiếu Phàm lại hội tụ đầy đủ các yếu tố đó, chờ sau khi thu phục được Mộ Ngạn Dương tốt nhất là không dính dáng.
...
Tại bệnh viện quốc tế thành phố A, Mộ Ngạn Dương cả người bứt rứt khó chịu, cứ cách năm phút lại đưa mắt nhìn về cửa phòng một lần giống như chờ đợi người nào đó.
"Hôm qua con nói gì để con bé phận ý phải không?"
Mộ phu nhân hết chịu nổi, đặt con dao gọt hoa quả trên tay xuống bàn gặng hỏi.
"Con nào có." Mộ Ngạn Dương bí xị lầu bầu.
Mộ phu nhân không tin tưởng nói:
"Hừ còn không phải? Con đấy chỉ biết bắt nạt người ta."
Mộ Ngạn Dương định phản bác nhưng sau cùng lại nhịn xuống, anh hậm hực đưa tay cầm lấy máy tính bảng bên thân, ngón tay liên tục lướt trên màn hình cảm ứng thoạt như phát tiết chứ đâu có giống xem tin tức?
Sau một hồi cuối cùng ngón tay cũng chịu đứng yên một chỗ, nhưng ánh mắt lại tỏa ra một sắc lạnh bất thường.
"Mẹ đã nói trong thời gian dưỡng bệnh đừng có làm việc mà, con không động vào một ngày công ty phá sản à?" Mộ phu nhân bưng đĩa hoa quả mới vừa gọt xong lại chỗ con trai, tiện thể quở trách vài câu.
Nói một hồi Mộ phu nhân nhận ra con trai có điểm bất thường, sốt ruột đặt tay lên vai khẽ lay: "Ngạn Dương con sao vậy?"
"Mẹ cho con mượn điện thoại." Khi nói ra câu này Mộ Ngạn Dương gần như nghiến răng.
Hay lắm Quan Thư Ân, hóa ra cô không tới thăm anh là vì bận đi chơi cùng Vương Tiếu Phàm, không những thế còn bị người ta chụp được phát tán trên mạng.
Bức ảnh nam thanh nữ tú ngọt ngào bên mâm cơm thật khiến người ta chướng mắt.