Kết thúc câu chuyện, Mộ Ngạn Dương phát hiện Quan Thư Ân đang nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu.
Thấy vậy anh đưa tay nhéo mũi cô trêu chọc: "Mặt anh có gì à?"
Quan Thư Ân trong dáng vẻ của người mới làm việc xấu, vội vàng đưa tầm mắt sang hướng khác:
"Đúng vậy, mặt anh dính đầy bụi bẩn."
"Có sao?" Mộ Ngạn Dương nhíu mày nghi ngờ, hai tay nhanh chóng áp vào má Quan Thư Ân để cố định.
Sau đó chỉ thấy anh không ngừng nghiêng mặt sang trái rồi lại sang phải, Quan Thư Ân cảm thấy mất mặt kéo tay anh xuống, hờn giận nói:
"Anh làm cái gì thế?"
Mộ Ngạn Dương cười sáng lạn: "Mượn đôi mắt của em để soi gương."
Cô trừng mắt lườm anh một cái:
"Vậy anh thấy gì chưa?"
Mộ Ngạn Dương cầm nắm bàn tay Quan Thư Ân, sắc mặt không đổi, nhưng lời nói ra lại khiến cho người nghe ngượng ngùng thay:
"Thấy người yêu em rất đẹp trai."
Hai gò má Quan Thư Ân không khỏi nóng bừng lên, gắt gỏng với Mộ Ngạn Dương: "Đồ tự mãn."
Nói xong cô cứ thế đứng dậy đi thẳng ra cửa, ở nơi không ai nhìn thấy trên môi khẽ điểm nụ cười phơi phới như gió xuân.
"Ân Ân chờ anh." Mộ Ngạn Dương nhanh chóng trao đổi một số việc với cán bộ thanh tra, sau đó nhanh bước đuổi theo Quan Thư Ân.
"Mộ tổng."
Trước cửa trụ sở công an, thư ký của Mộ Ngạn Dương đã cho xe chờ sẵn, thấy ông chủ bước ra liền đứng nép vào thành xe cung kính mở cửa ghế sau.
"Lên xe đi, anh đưa em về." Mộ Ngạn Dương đặt tay lên thắt lưng Quan Thư Ân, ý định đưa cô lên xe rồi mới ngồi vào chỗ của mình.
Nhưng trái ngược với mong muốn của anh, cô lại không tỏ ra bất kỳ phản ứng gì cả, đôi mắt mơ màng nhìn vào người phụ nữ bên trong xe anh.
Quan Thư Ân muốn hỏi Mộ Ngạn Dương người phụ nữ mấy nay ở bên cạnh anh là ai? Có quan hệ như thế nào? Nhưng rồi lại chẳng biết phải mở lời ra sao? Thành ra rơi nỗi buồn bực không tên.
"Cô ấy..." Mộ Ngạn Dương giống như nhìn ra điểm bất thường của Quan Thư Ân, định mở miệng nói ra điều gì đó thì lại bị cô chặn lại:
"Anh đi trước đi, anh trai em sắp tới đón rồi."
Người phụ nữ trong xe đồng thời cũng thúc giục Mộ Ngạn Dương:
"Anh Ngạn Dương."
Đứng giữa một bên không chịu lên xe, bên khác lại gấp gáp như nhà sắp có hỏa hoạn đến nơi, Mộ Ngạn Dương không biết phải làm thế nào để cân bằng?
Lúc anh đưa ra lựa chọn bắt lấy cổ tay Quan Thư Ân, thì cô bất ngờ lùi lại:
"Hôm khác gặp lại anh sau."
Mộ Ngạn Dương thở dài bất lực:
"Hôm khác gặp."
Quan Thư Ân ngoài mặt thì mỉm cười tạm biệt, trong tim lại đầy ắp ưu phiền quyến luyến nhìn theo chiếc xe chở Mộ Ngạn Dương rời xa.
Đến cô cũng chẳng thể hiểu nổi cô là sao nữa, rõ ràng mọi chuyện đã sáng tỏ, người kiếp trước hại cô là Vương Tiếu Phàm và Ân Tiểu Lam chứ không phải Mộ Ngạn Dương.
Vậy cô còn điều gì đắn đo mà không dám bước tới bên cạnh anh? Cô có yêu Mộ Ngạn Dương không? Câu trả ra sao trái tim cô rõ ràng nhất.
Người phụ nữ mới xuất hiện kia có phải là điều đáng quan tâm không? Cô không tin anh hay không tin vào chính bản thân mình?
Quan Thư Ân dai dẳng trong những dòng suy nghĩ rối như tơ vò, từ lúc lên taxi cho tới tận khi về nhà.
"Thím Trương sao nhà nồng mùi rượu vậy?" Vừa đặt chân tới cửa, Quan Thư Ân phát hiện toàn bộ ngôi nhà đã bị hương vị nồng đậm phủ kín, liền gọi người giúp việc lại hỏi.
"Là cậu chủ." Thím Trương thật thà thuận lại sự tình: "Bắt đầu từ trưa ngày hôm qua, cậu Minh Hải trở về trong trạng thái buồn bã dùng rượu thay cơm, triền miên thâu đêm suốt sáng."
Quan Thư Ân nghe xong không tránh được có chút giận, cô đêm qua suýt nữa thì phải chôn thân nơi rừng rậm vậy mà thân làm anh trai lại vô tâm uống rượu giải sầu cơ đấy.
Uổng công cô lo lắng, muốn tìm cách cho anh ấy và chị Lãnh Lam tái hợp.
Quan Thư Ân xồng xộc chạy lên trên lầu tìm Quan Minh Hải, tay đập mạnh vào cửa gọi lớn: "Anh Minh Hải..."
Qua vài tiếng đập cửa, cuối cùng con ma men Quan Minh Hải cũng chịu ra mở cửa, anh ta dáng dấp say xỉn, quần áo xộc xệch siêu vẹo đứng dựa vào tường cười vô tri với em gái:
"Ân Ân."
Bao nhiêu năm rồi, lần cuối cô nhìn thấy bộ dạng chật vật của anh trai là khi Lãnh Lam ra đi.
Thời điểm đó cả nhà cô tưởng chừng như Quan Minh Hải sẽ không thoát ra được đoạn tình cảm thương tâm kia.
Nhưng vào một ngày nắng hạ anh ấy tự nhiên tỉnh táo, trở về con người điềm đạm của ngày xưa, buông bỏ quá khứ tập trung vào sự nghiệp.
Và giờ hình ảnh đau lòng đấy lại tái hiện, Quan Thư Ân lặng yên hồi lâu rồi mới cất lời:
"Anh có chuyện gì vậy? Có thể nói em nghe được không?"
Quan Minh Hải cụp mắt quay vào trong, đá vào vỏ chai nằm lăn dưới sàn nhà, ngồi bệt xuống tựa lưng vào thành giường.
"Ân Ân anh vẫn nghĩ qua nhiều năm như vậy rồi tình cảm dành cho Lãnh Lam ít nhiều có nhạt phai, nhưng không lúc gặp lại cô ấy nghe những lời vô tình, lồng ngực anh đau lắm."
"Chị Lãnh Lam trở về rồi?" Quan Thư Ân ngạc nhiên hỏi.
Quan Minh Hải thê lương nói: "Cô ấy về rồi về một cách lén lút, không muốn gặp anh, chán ghét anh."
Quan Thư Ân nhìn anh trai chật vật lại không biết phải khuyên nhủ như thế nào? Tình cảm mà nói đến là đến, bất chợt như một cơn mưa rào vậy, thấm dần thấm dần bào mòn tâm hồn.
Từ việc của Quan Minh Hải, Quan Thư Ân nghĩ tới chuyện giữa mình và Mộ Ngạn Dương.
Cô tự hỏi liệu một ngày nào đó có cách xa, xem nhau còn không bằng cả người dưng không?
Không... cô không muốn như thế, không muốn bỏ lỡ tình yêu của mình như anh trai.
Quan Thư Ân nghĩ mình phải làm điều gì đó, dù là cơ hội mong manh cũng không được hèn nhát.
Cuộc đời ngắn ngủi, gặp được người làm cho trái tim mình rung động rất khó, gặp được người đẹp đẽ tựa ánh mặt trời như Mộ Ngạn Dương càng khó hơn.
"Ân Ân em đi đâu vậy?" Quan Minh Hải thấy em gái đột ngột bật dậy, hai mắt mở to hỏi han.
Quan Thư Ân cười rộ lên đáp lại:
"Đòi lại em rể cho anh."
Rồi cô lao nhanh ra ngoài cửa, tựa như chậm trễ một giây thôi người đàn ông của cô sẽ bị yêu nữ bắt mất.