Ngay khi cô bị gã ta giữ chặt, cô hoảng loạn vùng vẫy, cơ thể phản ứng mạnh mẽ khiến gã ta mất đà mà ngã về phía sau, một tiếng động lớn làm thu hút sự chú ý của mẹ kế.
Bà ta nhanh chân chạy đến, thấy người đàn ông của mình ngã dưới sàn, bà ta không phân biệt đúng sai mà đi đến tát vào mặt cô một cái thật mạnh rồi chửi mắng, vừa chửi bà ta vừa đỡ ông ta lên.
"Mày làm cái gì đấy! Mày đẩy dượng mày làm cái gì thế!"
"Ông ta.."
"Nó dụ dỗ anh đó em! Anh vừa phản kháng nên mới ngã xuống đất!"
Lời nói đến miệng nhưng không thể nói ra, Lưu Triều Hân chỉ biết im lặng, đôi mắt căm ghét nhìn ông ta, từng tia chỉ máu xen lẫn trong đôi mắt, ông ta rụt rè đứng phía sau lưng.
Bà ta nghe chồng mình nói vậy thì liền đi đến tác động vào người cô nhiều hơn, những đòn đánh không hề nương tay, tay đánh miệng chửi không ngừng.
"Nuôi tốn cơm tốn gạo, mày I chang mẹ mày chỉ biết quyến rũ đàn ông là giỏi! Đến dượng mày mà mày còn dám dụ dỗ thì tao đánh chết mày!"
"Hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ, đừng nghĩ ba mày cho mày một phần trong nhà này thì mày tự tung tự tác, thằng đó chết rồi! Nó đi theo con gái mẹ mày rồi!"
"Bà thôi đi!!"
Lời nói càng lúc càng khắc nghiệt khiến cơn thịnh nộ trong người cô bao ngày cũng bộc phát, giọt nước tràn ly. Lưu Triều Hân hét lớn rồi đẩy bà ta ra xa rồi đứng dậy lớn tiếng nói.
"Bà không có quyền được xúc phạm đến mẹ tôi! Ba tôi đúng là có mắt như mù khi mang sính lễ rước về nhà này, còn nữa, bà nói tôi dụ dỗ ông ta? Bà nên quản lại chồng lại đi, căn cứ vào bà nói điều đó, nếu muốn thì bà hỏi lại chồng bà đi!"
"Mày! Hôm nay mày dám cãi lại tao, mày gan lắm!"
Bà ta nghe cô chửi máu nóng lại càng dâng cao nhưng làm sao cao bằng cô, bao năm phải chịu đựng sống cảnh mẹ kế con chồng, đến cả người chồng của bà ta cũng muốn đụng chạm đến cô.
Cảm xúc bao nhiêu năm đã không thể chịu đựng thêm, cô mạnh mẽ nói ra những gì mình đã chịu đựng nhưng đối với bà ta cũng không là gì, càng nghe bà ta càng thấy nực cười.
"Mày biến khỏi mắt tao ngay! Tao không muốn thấy mặt mày!"
"Được! Tôi đi, không hẹn gặp lại!"
Nói rồi, cô cầm tấm ảnh ba người trên bàn rời khỏi nhà. Thứ cô giữ là bức ảnh gia đình cô gồm có mẹ cô, ba cô và cô lúc còn bé, nó còn quý giá hơn những thứ trong căn phòng đó nữa kìa.
Cảm giác được nói ra những gì mình chịu đựng thật sự nhẹ nhàng nhưng lại trống rỗng, lòng nhói lên từng cơn không biết vì sao, màn đêm buông xuống rất nhanh.
Một mình lang thang trên đường, cô không biết nên đi đâu lại càng không biết nên làm gì khi lúc này. Một thân một mình lạc lõng giữa một thành phố hoa lệ với đống cảm xúc hỗn độn.
Tí tách tiếng mưa rơi xuống đất, từng từng chạm vào mái tóc, da thịt rồi một trận mưa đổ ào ạt xuống, ông trời như đang thương xót cho số phận của cô, từng giọt mưa rơi lên như đang làm trôi đi những cái đụng chạm trên cơ thể cô.
Lưu Triều Hân khẽ mỉm cười, một nụ cười chua xót rồi lại bật khóc trong vô thức, từng giọt nước mắt nóng chảy trên khuôn mặt xen lẫn những giọt mưa lạnh lùng, cô lại cảm nhận được những giọt nóng chảy.
Lần cuối có khóc là khi nào? Cô cũng không biết nữa.
Nhưng bây giờ bao nhiêu cảm xúc cũng đã bộc lộ hết thảy, cô cảm thấy cô đơn và lạc lõng, những người thương cô đã rời xa cô hết rồi, cô đã không còn gì để mất nữa. Ngay cả sự trong trắng của bản thân mà cô còn chẳng giữ được.
Càng nghĩ lại càng thêm đau lòng, tiếng mưa rơi xen lẫn tiếng khóc của một cô gái, ông trời như đang che chở cho sự yếu đuối của cô sẽ không ai biết cô đang khóc vì những giọt nước mưa sẽ che đậy đi điều đó.
Sau cơn mưa trời lại tạnh, Lưu Triều Hân khóc cũng đã khóc rồi, ổn định cảm xúc lại rồi tiếp tục bước đi, một khi cô đã chọn rời khỏi căn nhà đó thì cô sẽ không thể quay về được nữa.
Cứ vậy mà cô lang thang thêm 2 ngày, chút tiền nhỏ dùng để mua đồ ăn nhưng cơ thể cô dần phản đối với những món ăn đó, có thứ ăn được lại có thứ chỉ mới ngửi đã thấy buồn nôn.
Tình trạng này cứ liên tục xuất hiện trước cô dần nảy sinh nghi ngờ. Lưu Triều Hân mang theo nghi ngờ đến một tiệm thuốc gần nhất, mua một chiếc que thử thai, cô hít một hơi thật sâu rồi chờ đợi kết quả.
Ngồi trong nhà vệ sinh công cộng mà lòng cô không khỏi lo lắng, đợi đến khi những vạch đỏ xuất hiện, đôi mắt đang u sầu bỗng trợn to, chiếc que trắng lộ rõ hai vạch đỏ bằng nhau.
"Cái gì.. có thai sao?"
Lưu Triều Hân ngỡ ngàng đến mức không dám tin, dùng tay dụi mắt nhiều mắt nhưng que vẫn thấy hai vạch, bàn tay run rẩy, trong lòng sinh ra một cảm giác bất an.
"Làm sao đây, mình còn không biết người đàn ông kia là ai.."
"Phải làm sao bây giờ."
Tâm trạng cô lúc này bối rối vô cùng, chưa bao giờ cô gặp tình cảnh này nên không biết phải xử lý làm sao và lại càng không biết mặt người đàn ông kia là ai thì làm sao cô có thể nói với hắn ta được.
Lưu Triều Hân mang theo nỗi lo lắng đi bộ trên đường, vô tình trên đường đi lại nhìn thấy một tờ giấy tuyển nhân viên phục vụ, hai mắt cô sáng rực mà giật lấy tờ giấy rồi bước vào trong.
Mặc dù không biết con của ai nhưng trước mắt, có lẽ một công việc sẽ giúp tâm trạng cô ổn định hơn. Người chủ quán nhìn thấy cô mang theo tờ tuyển nhân viên thì cũng ngầm hiểu.
"Bà chủ, tôi có thể xin làm có đây không?"
Người chủ quán cũng đã ở tuổi trung niên nhưng lại chỉ có một mình, khi vừa nghe cô nói vậy thì bà cười nhẹ rồi lên tiếng.
"Cô làm được không? Ở đây chỉ có một mình tôi nên công việc của cô sẽ rất nhiều đó!"
Lưu Triều Hân nghe xong thì tự tin mà gật đầu, đối với kiểu công việc phục vụ này thì không là gì với cô cả, ở nhà mẹ kế cô cũng bắt cô làm nhiều rồi nên cũng thành quen.
"Cháu làm được!"
"Vậy thì thử một ngày đi, nếu qua một ngày tôi thấy cô làm được thì tôi sẽ nhận!"
"Thật ạ?"
Lưu Triều Hân nghe xong thì hớn hở.
Chủ quán khẽ gật đầu, thấy vậy cô vội lên tiếng.
"Vậy thì cháu có thể làm việc trong hôm nay không ạ?"
"Được!"
Cô nhận được câu trả lời xác định thì nhanh chóng đi đến phục vụ những khách hàng mới vừa vào quán, mặc dù chưa quen với không gian quán nhưng cô vẫn cố gắng làm việc.
Nếu thành công thì cô sẽ được nhận làm ở đây, lang thang nhiều ngày rồi, đây là công việc mà cô có thể tự nuôi bản thân ngay lúc này mà thôi.