Cam Cam! Mami Của Con Lại Giận Rồi!

Chương 39: Muốn Anh Bên Cạnh


Sau khi trở về nhà, Lưu Triều Hân ngồi trong phòng vẫn chưa hết lo lắng trong lòng, bà Lê thì đã về nhà ngay sau khi đưa cô về đến cửa.

Lâu rồi mới dẫn con trai ra ngoài mà trong lòng lại cảm thấy bất an đến mức khó thở, từng bước chân như nặng trĩu khi cảm nhận được ai đó đang đi phía sau mình.

Lúc đó cô đã khá hoảng sợ, may mắn suốt đoạn đường trở về nhà bà Lê có an ủi và trấn an tinh thần của cô, cô cũng không biết linh cảm đó có đúng hay không.

Hay do cô suy nghĩ những chuyện linh tinh quá nhiều mà ra nữa, từ sau chuyện của bà Nhung thì đến chuyện này là cô thấy thấp thỏm trong lòng, ngôi nhà rộng lớn chỉ có một mình lần đầu tiên cô cảm thấy sợ hãi.

Tay nhanh chóng cầm lấy điện thoại rồi nhắn tin cho hắn, không biết bây giờ hắn có rảnh không nữa. Lý Cao Minh đang ngồi làm việc thì nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên, hắn không nhanh không chậm cầm lấy điện thoại rồi nhìn vào màn hình.

"Anh xong việc chưa?"

Nhìn dòng tin nhắn, hắn bật màn hình camera quan sát trong nhà lên từ máy tính, thấy cô đang ngồi trong phòng ánh mắt chăm chú nhìn vào điện thoại, cả ngôi nhà đã chìm vào trong bóng tối chỉ còn lại căn phòng ngủ là còn ánh đèn.

Thấy vậy, hắn nhanh chóng gõ bàn phím trả lời lại.

"Tôi vẫn đang làm việc."

"Vậy sao.."

Lưu Triều Hân thấy vậy thì bĩu môi rồi khẽ thở dài, hành động của cô thấy có thể nhìn thấy thông qua camera trong phòng ngủ.

Thấy cô có chút kỳ lạ, hắn lên tiếng hỏi.

"Có chuyện gì sao?"

Tin nhắn vừa được gửi qua hắn liền nhìn vào màn hình máy tính, nhìn cô do dự viết rồi lại xoá, đôi mày nhíu lại rồi nhấc máy gọi điện thoại ngay cho cô.

Lưu Triều Hân giật mình nhìn thấy hắn gọi cho mình, cô bối rối nhấc máy lên nghe.

"Có chuyện gì với cô vậy?"

Giọng nói hắn vang lên từ trong điện thoại, từ nãy đến giờ hắn quan sát thì thấy cô cứ hành động kỳ lạ, thường ngày hắn làm việc dù trễ đến mức nào cô cũng chưa từng nhắn tin hỏi hắn đã xong việc chưa.

Nhưng hôm nay lại khác thường ngày, nếu chỉ một dòng tin nhắn đơn giản như vậy hắn cũng không hoài nghi nhưng nhìn biểu cảm và hành động của cô, trong lòng hắn thấy có chút khó hiểu.

Lưu Triều Hân nghe hắn hỏi thì nhẹ đáp.

"Thật ra thì cũng không có chuyện gì cả, chỉ là tôi không biết anh làm xong việc hay chưa thôi."

"Có chuyện gì, cô cứ nói đi đừng giấu tôi!"



Nghe điệu bộ nói chuyện của cô, hắn cũng biết cô đang nói dối vì trước giờ hắn chưa từng thấy cô như vậy, bàn tay cô bấu víu vào chăn như đang lo lắng chuyện gì đó.

Nghe hắn nói vậy, cô cũng chỉ đành nói lên những gì mình suy nghĩ.

"Anh.. có thể về ngủ với tôi không?"

Thật ra trong lòng cô vẫn chưa nguôi đi sự sợ hãi nên mới muốn hắn về nhà với hai mẹ con cô, dù sao có hắn ở nhà cô cũng sẽ yên tâm mà vào giấc ngủ hơn.

Lý Cao Minh nghe cô nói thì im lặng khỏi vài giây, hắn không ngờ trước được câu hỏi này.

Cô thấy hắn im lặng thì bặm môi, lên tiếng hỏi.

"Được không?"

Trong lòng mong chờ hắn sẽ đồng ý nhưng cũng sợ hắn sẽ không đồng ý vì công việc của hắn vẫn còn dang dở, nếu kêu hắn về lúc nửa đêm liệu hắn có đồng ý hay không.

Lý Cao Minh sau một hồi suy nghĩ thì trả lời, vừa nói hắn vừa dọn dẹp lại đồ đạc trên bàn làm việc.

"Được, tôi sẽ về!"

"Thật sao?"

Lưu Triều Hân nghe được thì vui mừng, nụ cười lộ rõ trên môi hắn cũng có thể nhìn thấy qua màn hình máy tính, bất giác khoé môi hắn cũng cong lên một nụ cười mà nhìn cô thông qua máy tính.

Hắn nhanh chóng cầm áo khoác rồi rời khỏi nơi làm việc. Lưu Triều Hân ở bên này cũng kết thúc cuộc trò chuyện, trong lòng thở phào nhẹ nhõm mà chờ đợi hắn trở về nhà, cô cũng rất bất ngờ khi hắn sẵn sàng bỏ lại công việc đang làm mà về nhà với cô.

Rất nhanh sau hơn 15 phút, cô đã nghe thấy tiếng động cơ xe từ dưới nhà phát ra, cô nhanh chóng chạy vội xuống nhà để mở cửa cho hắn.

"Anh về rồi!"

"Ừm, tôi có mua một chút đồ ăn, cô ăn chung không?"

Lý Cao Minh bước vào nhà rồi giơ đến trước mặt cô một túi đồ ăn, bên trong là những món đồ ăn cay vẫn còn nóng hổi hắn mua trên đường về.

"Ăn chứ!"

Lưu Triều Hân nghe đến đồ ăn sáng liền sáng lên, cô không ngại ăn đêm mặc dù lúc nãy cũng có ăn với bà Lê rồi nhưng vì là đồ ăn hắn mua, cô sẽ ăn tiếp.

Thấy cô vui vẻ như một đứa trẻ hắn bật cười rồi đi đến bàn mở những hộp đồ ăn ra, làn gió mang theo mùi hương cay nồng bay lên đầu mũi, mặc dù chỉ là những món ăn lề đường nhưng cô lại rất thích chúng.



Từng đũa gấp những món ăn đưa vào miệng, cảm giác cay cay trên đầu lưỡi cùng lớp phô mai bên trong khi cắn ra tạo cảm giác béo ngậy, ăn không muốn dừng lại.

Lý Cao Minh nhìn thấy cô thích thú như vậy cũng chủ động nhường phần ăn của mình lại cho cô, nói về món cay thì hắn không hẳn là yêu thích vì hắn rất ít ăn cay, đặc biệt là vào buổi tối, cơ thể hắn không quen với việc ăn cay vào buổi tối.

Nhưng vì biết cô thích những món cay nên hắn mới đi mua thật nhiều như vậy, dù cơ thể khi tiếp nạp một lượng thức ăn cay vào người sẽ làm bụng hắn thấy nóng ran nên nhưng cô vui là được rồi.

Hắn cũng không hiểu sao nhưng thấy cô vui và không còn lo lắng như lúc nãy nữa thì hắn cũng chẳng còn quan tâm đến bụng mình nóng đến mức nào.

Lưu Triều Hân ăn say mê mà không để ý đến ánh nhìn từ người kia, đến khi nhận ra thì hai má đã chứa đầy thức ăn ở trong miệng, cô ngại ngùng vội dùng tay che miệng lại rồi nhai số thức ăn còn đang trong miệng.

"Ăn từ từ thôi, không lại bị sặc đó!"

Lý Cao Minh nhìn cô rồi cười nhẹ, tay rót một ly nước đưa đến chỗ cô. Lưu Triều Hân sau khi nuốt hết đống thức ăn xuống bụng thì liền thấy ly nước uống một ngụm.

Hắn sau khi thấy cô nhai nuốt xong xuôi rồi mới lên tiếng hỏi, nãy giờ hắn cũng muốn hỏi cô nhưng thấy cô say mê ăn nên hắn cũng không muốn hỏi, lại lo mình cô ăn mà quên luôn phần mình.

"Triều Hân, lúc nãy hình như cô đang suy nghĩ chuyện gì sao?"

"Chuyện gì, tôi thì nghĩ chuyện gì được chứ."

Lưu Triều Hân nghe vậy hỏi thì xua tay, cười đáp nhưng trái lại nụ cười của cô, khuôn mặt hắn nghiêm túc nhìn cô. Lúc nãy hắn nhìn thấy hành động của cô, hắn chắc chắn cô đang gặp một vấn đề gì đó nhưng lại cố tình giấu giếm hắn.

"Đừng nói dối tôi, chuyện gì đã xảy ra với cô?"

Hắn đã nói đến như vậy rồi thì cô cũng không thể giấu hắn được, dù gì kêu hắn về cũng là để ở bên cạnh cô kia mà. Nghĩ vậy, Lưu Triều Hân thấy hết can đảm nói với hắn chuyện lúc chiều cô gặp phải.

"Thật ra thì hôm nay tôi và con có cùng dì Lê đi ra ngoài dạo chơi nhưng khi tôi ngồi nghỉ chân ở trên ghế đá ở công viên, tôi cứ có cảm giác ai đó đang nhìn mình rồi còn khi trên đường trở về nhà, tôi cũng có cảm giác tương tự như vậy, cảm giác như ai đó đang đi phía sau khiến tôi rất bất an."

"Vì vậy cô mới muốn tôi về nhà sao?"

"Đúng vậy, có anh tôi sẽ yên tâm hơn, anh đừng mắng tôi nhé.."

"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không mắng cô đâu, yên tâm!"

Lý Cao Minh nghe cô kể lại thì gật đầu ghi nhớ, nếu như cô đã nói có người theo dõi thì chắc chắn hắn sẽ xem xét lại chuyện này vào ngày hôm sau còn bây giờ thì phải ở bên cạnh cô.

Hắn cũng không thấy phiền hay khó chịu khi cô gọi hắn về, hắn thấy rất thoải mái khi ở bên cạnh cô và hắn cũng từng đã nói sẽ bảo vệ và tạo cho cô một cảm giác an toàn khi bên cạnh hắn.

Lưu Triều Hân cũng yên tâm khi có hắn ở bên cạnh mình, từ sau chuyện của Bách Nhiên ở bữa tiệc cô lại thấy mình dựa dẫm vào Lý Cao Minh hơn trước rất nhiều.

Khi ở bên cạnh hắn, trong lòng cô cảm thấy an toàn và thoải mái, trái tim cũng rung động vì hắn nên lại càng muốn dựa dẫm vào hơn, khi lo lắng hay sợ hãi một thứ gì đó thì não cô lại nó đến hắn đầu tiên.