Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao

Chương 4: Không Cần Nhắc


Buổi chiều cô đã quay lại biệt thự để nghĩ ngơi và thay băng gạt, cô ung dung như không có gì xảy ra bước vào bên trong, đột nhiên cánh tay của mình bị túm lấy. Cô hoảng hốt thể hiện tư thế phòng thân chống tay chéo lại cũng chụp lấy cánh tay của người kia, nhưng người kia động tác nhanh quá, mấy giây sau cô đã cảm nhận được môi mình bị môi khác phũ lên.

Mùi hương quen thuộc trên người của người đàn ông này cả đời này cô muốn quên cũng không quên được, Mộ Triết Viễn là đang hôn cô đôi mắt của anh khẽ nhắm lại. Đường Ly cũng chậm chạp đáp lại nụ hôn của anh.

Anh nâng mặt cô lên nhìn mình “Uống bia sao? Toàn là mùi.” Hàng chân mày có chút nhíu lại vì không vui.

Cô khẽ gật đầu, đối điện với người đàn ông này chẳng hiểu sao cô lại không mở miệng cãi lại, muốn bảo anh đừng quan chuyện của cô nữa nhưng lại không nói được chỉ có thể đưa mắt nhìn anh mà gật đầu.

“Về sau bị thương thì không được uống nữa, Đường Ly em là cô gái ngoan, thì không được cãi lại tôi.” Anh hôn nhẹ lên môi cô một cái khẽ mỉm cười vui vẻ, tay giữ lấy eo cô ép sát vào người mình.

Lúc này cô mới nhướng mày nhìn lại anh “Vậy nếu tôi cãi lại thì sao?”

“Tự tay tôi sẽ bóp chết em.” Mộ Triết Viễn trar lời một cách dứt khoát không chút suy nghĩ, cả đời này Đường Ly chỉ có thể là của anh, cho dù dưới bất kỳ thân phận gì cô cũng chỉ có thể là của anh mà thôi.

Là anh cưu mang cô, cho nên ngay cả mạng của cô cũng là của anh, bất kỳ ai cũng không có quyền động vào cô.

Đường Ly nhìn anh tâm trạng trùng xuống “Tôi biết rồi.” Cô chỉ có thể cam chịu bởi vì cô không còn lựa chọn nào khác, đợi khi người kia tì. được vị trí cụ thể, anh cũng sẽ buông tha cho cô mà thôi.

Mộ Triết Viễn ôm cô vào trong lòng mình “Đường Ly tôi biết em thích tôi, nhưng chúng ta không thể tiến thêm được nữa, em cũng đừng yêu tôi cả đời tôi cũng không thể đáp lại em. Cho nên em phải nhớ cho kỹ, quên đi chuyện tình cảm, giữa chúng ta chỉ có thể là chủ nhân và cánh tay phải của chủ nhân.” Từng câu từng chữ anh nói rất rõ, cũng rất sắc tựa như từng con dao nhọn đâm thẳng vào trái tim của Đường Ly.

Cô khẽ rùng mình một cái, anh nói đúng cô không nên yêu, đúng là không nên yêu. Giữa bọn cô sẽ không bao giờ có được tình cảm đó, khoé môi của cô nhếch lên nụ cười nhạt, nhìn thẳng vào mắt anh “Lão đại, anh không cần nhắc tôi, tôi chưa bao giờ quên cả.” Ngay cả từng câu từng chữ ngày hôm nay anh nói cô cũng sẽ khắc ghi cả đời.



Một chữ cũng không dám quên.

Anh tiếp tục áp môi mình lên môi cô, hôn ngấu nghiến không thôi, như muốn bắt giam cô lại không để cho cô chạy, cô ra ngoài gặp ai, bao nhiêu người thích cô anh đều biết rõ chỉ là anh sẽ không bao giờ để họ cướp đi chú chim mà anh đã chăm từ nhỏ, sẽ nhốt con chim con này lại ở bên cạnh anh đến khi anh cảm thấy chán mới thôi.

Cho nên khi biết cô ra ngoài gặp Lương Tiêu từ sáng sớm, anh đã cảm thấy không chút vui vẻ nào ở đây, nhưng anh cũng sẽ không đi tìm cô, chỉ đợi cô trở về mà trừng phạt cô.

Đường Ly khẽ đẩy người anh ra, cô mấp mấy môi “Lão đại, hôm nay tôi không khoẻ, còn phải thay băng gạt cho nên tôi về phòng đây.” Cô xoay người muốn rời khỏi phòng khách.

Anh định nói gì cô cũng không còn tâm trí để nghe nữa, tại sao cứ phải nói ra? cô tự biết mình ở đâu, cũng biết mình sẽ không xứng với anh, cho nên mới muốn rời khỏi. Anh muốn cô không được yêu anh, vậy cô giúp anh toại nguyện sẽ không động lòng với anh nữa.

Mộ Triết Viễn giữ cô lại “Để tôi giúp em thay băng gạt.” Anh nói xong kéo cô lại chỗ ghế ngồi, Đường Ly tháo áo khoác ra, băng gạt được cô băng lúc sáng có chút dính máu từ vết thương.

Anh cẩn thận tháo ra, lấy hộp cứu thương ở bên cạnh, rửa vết thương cho cô, đừng động tác vô cùng tỉ mỉ, vô cùng nhẹ nhàng, nhưng Đường Ly đang vô cùng kìm chế tâm tình bé nhỏ của mình lại, cô không muốn lung lay, nhất định không được để bản thân lung lay trước người đàn ông này.

Cô ngồi yên để anh băng bó xong, rồi liền đứng bật dậy “Cảm ơn anh! Lão đại.” Nói xong cô cũng cầm lấy áo khoác lên rồi rời khỏi chỗ đó, một cái quay đầu nhìn lại anh cô cũng không quay đầu.

Bóng lưng lạnh lùng đến lạ thường, Mộ Triết Viễn cũng đứng dậy dõi theo bóng lưng của cô, anh chưa từng có tình cảm với Đường Ly, bởi vì không muốn cô phải cứ đâm đầu vào thứ không bao giờ có kết quả, hơn nữa nếu đã là cánh tay phải của anh cô càng không được phép yêu đương.

Được một lần sẽ có lần hai, yêu đương vào sẽ bị tình cảm làm cho lung lay, hơn nữa còn làm cho cô sẽ phân tâm trong công việc, thà cứ như vậy, cùng nhau giải quyết vấn đề sinh lý.

Về đến phòng, chẳng hiểu sao Đường Ly lại rơi nước mắt, cô rất ít khi khóc lại không nhịn được mà nghĩ đến lời anh đã nói khiến cô không kìm lại được, lần đầu cũng sẽ xem như là lần cuối cùng.