Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao

Chương 8: Nguy Hiểm


Đợi Mộ Triết Viễn quay về thì quá muộn rồi, cô đành cùng Lương Tiêu vận chuyển chuyến hàng mới đến Myanmar, nếu chậm trễ khách hàng sẽ không hài lòng, trước nay tổ chức luôn luôn giữ uy tín với khách hàng.

Cho dù ngay cả cô cũng biết chuyến hàng đến Pháp rất nguy hiểm, cũng có thể sẽ xảy ra chuyện trên đường vận chuyển. Chuyến hàng này rất quan trọng đối với Mộ Triết Viễn, cho nên cô càng phải thực hiện tốt để giúp anh.

“Chị Ly! Lần này thật sự nguy hiểm đấy, chị thật sự muốn đi thay anh ta?” Lương Tiêu có chút do dự, cậu ta đi theo Đường Ly là vì muốn bảo vệ Đường Ly khỏi nguy hiểm, cũng chính là thay anh trai mình làm, Lương Ngôn quá tốt ngay cả anh ta cũng không muốn anh ấy bị vấy bẩn.

Đường Ly nhàn nhạt gật đầu, cô không thể không bảo vệ Mộ Triết Viễn, mạng của cô là anh mang về, cô sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ anh, cho dù cô biết nhiều năm như vậy Mộ Triết Viễn vẫn luôn ôm ấp tình cảm với một người. Chỉ là Đường Ly từng buông bỏ rất nhiều thứ, chấp nhận sống xa Đường Ứng để em trai có tương lai tốt hơn, chấp nhận vứt bỏ cả giới hạn nhưng cuối cùng lại không thể vứt bỏ tình cảm của mình dành cho anh.

Đôi mắt của Lương Tiêu thoáng chút buồn bã, nhưng cũng lên xe rời đi cùng Đường Ly ngay trong đêm, con đường biên giới được người cho mở sẵn bọn họ sẽ giao vũ khí ở biên giới Myanmar, nhìn cô vô cùng bình tĩnh như chẳng sợ bất cứ thứ gì.

Chỉ có những bên cạnh cô mới biết, thật ra điểm yếu duy nhất mà Đường Ly để lộ ra chính là Mộ Triết Viễn và Đường Ứng, chỉ cần động vào hai người này cô sẽ không tiết cái mạng của mình.

....

Hai ngày sau Mộ Triết Viễn mới về đến Ma Cao nhưng hôm nay rõ ràng anh về sớm như vậy nhưng ngoài vườn hoa lại không thấy Đường Ly, hàng chân mày của anh khẽ chao lại.

Bước chân bước thẳng vào bên trong biệt thự, không thèm cởi bỏ áo vest mà đi thẳng về phía phòng của Đường Ly mà gõ cửa. Tay anh thông thả để vào trong túi quần, tay còn lại dơ lên gõ vào cánh cửa phía trước mặt.

“Cốc... Cốc... Cốc!”

“Tiểu Ly!” Giọng điệu của anh có chút nhẹ nhàng.

Nhưng không ai trả lời, anh cảm thấy khó chịu mà nhíu mày lại đẩy cửa bước vào bên trong phòng. Cả căn phòng ngăn nắp không còn hơi ấm chứng tỏ Đường Ly đã không ở đây, Mộ Triết Viễn xoay người lấy điện thoại gọi đến tổ chức của mình.

Đầu đây bên kia cũng nhanh nhất máy “Lão Đại!”

“Đường Ly có đến đó không?” Giọng anh đầy sự lạnh lẽo khó đoán, tâm tự cũng có chút dao động mà mất đi chút sự điềm tĩnh của thường ngày.

“Chị Ly sao? Chị ấy đã cùng bạn mình vận chuyển đơn hàng đến Myanmar vào hai ngày trước rồi thưa Lão Đại.”

Sắc mặt của Mộ Triết Viễn trở nên tối sầm lại, anh không nhịn được mà tức giận quát lớn “Sao các người lại để Đường Ly vận chuyển đơn nguy hiểm như vậy hả? Mau chuẩn bị xe đến biệt thự cho tôi.”



Mộ Triết Viễn đen mặt, vốn dĩ đơn hàng đó anh sẽ cùng cô vận chuyển, bởi vì nếu muốn đến Myanmar sẽ đi qua một nơi mà địa bàn đó của người khác có thể một sống một còn, cô lại đi đơn hàng đó cùng với người khác?

Chính là đang xem thường mạng sống của chính mình sao?

Hai ngày, như vậy chắc chắn đã sắp đến rồi nhưng vậy nếu muốn đuổi kịp anh chỉ còn cách đến đó bằng chuyên cơ riêng của mình. Trong lòng anh chẳng hiểu sao dâng lên cảm giác bất an, bất an còn hơn khi bạn gái anh mất tích, đây chính là cảm giác mà anh ghét nhất, ghét nhất trên đời này.

Đúng như những gì mà Mộ Triết Viễn đã nghĩ, Đường Ly và Lương Tiêu đã đến đúng địa điểm nguy hiểm, mà tình hình xấu nhất đó chính là cả Đường Ly và Lương Tiêu hiện tại đang bị bao vây giữa một đám người bịch mặt.

“Chúng tôi chỉ vận chuyển hàng, sẽ không làm ảnh hưởng đến các người.” Đường Ly cố gắng bình tĩnh để nói chuyện với đám người đó, cô không sợ chết nhưng không thể để Lương Tiêu bỏ mạng cùng cô ngay tại đây được.

Bọn họ đánh với nhiều người như vậy cũng biết mệt, mười người, hai mươi người vấn cố được, nhưng bọn cứ như đỉa, càng đánh thì số lượng người đến lại càng nhiều hơn.

“Vận chuyển hàng thì được, cô và cậu ta ở lại đây đám người kia được phép mang hàng đi.” Một tên trong số đám người bịch mặt lên tiếng, anh ta làm sao biết được sẽ không ảnh hưởng hay bị giở trò.

Giới ngầm gần đây loạn như vậy, bọn họ tất nhiên phải cảnh giác với những người đến địa bàn của bọn họ rồi. Đường Ly càng lúc càng khó chịu, nhưng cũng miễn cưỡng gật đầu, nếu không bọn họ sẽ trễ giờ hẹn với khách hàng.

Lương Tiêu trợn tròn mắt không dám tin “Chị Ly! Không được lỡ như lại xảy ra chuyện thì sao? Bọn họ muốn đánh chúng ta đánh tiếp.”

“Lương Tiêu! Chị có thể gặp nguy hiểm nhưng nếu em xảy ra chuyện chị phải nói thế nào với Lương Ngôn? Phải đảm bảo tính mạng của em trước.” Lời nói của Đường Ly đầy sự nghiêm túc, cô không muốn ảnh hưởng đến người khác, là cô đâm đầu vào nguy hiểm lại mang theo Lương Tiêu.

Nếu như chuyến hàng đến trễ hoặc không đến được tay của khách hàng, cô sẽ tự mình về tại tội với tổ chức, cho dù ăn phải ba nhát dao, hay là roi mây rơi lên người thì mạng của Lương Tiêu cũng phải giữ.

Tiếng trực thăng vang lên, phía trên cao dưới ánh mặt trời nóng bức, Đường Ly khẽ ngẩn đầu lên. Từ những chiếc trực thăng phía bên trên có người bung dù nhảy xuống, tiếp theo sau cũng có rất nhiều người.

Nắng quá chói khiến Đường Ly không nhận ra được là ai, chẳng lẽ ngươi của bọn họ lại đến sao? Lương Tiêu vội ôm đầu của Đường Ly tranh thủ lúc đám người kia không mấy để ý, cậu ta liền ôm lấy Đường Ly tung cú đá vào một người khiến hắn ta ngã nhàu ra phía sau rồi nhanh chân chạy ra khỏi vòng vây của bọn họ.

Đám người kia nhìn thấy liền bắt đầu đuổi theo cô và Lương Tiêu, đến góc cây đại thụ hai người thật sự chạy không nổi nữa, Lương Tiêu chắn trước mặt cô, đưa đôi mắt sắc bén về phía đám người đó.

Người nhảy dù vừa rồi cũng đã tiếp đất, cô qua đám người bịch mặt phía trước, xuyên qua bọn họ nhìn được bóng dáng quen thuộc của người kia.

Mộ Triết Viễn? Anh sao lại đến đây làm cái gì?

Phía sau Mộ Triết Viễn là thuộc hạ của anh, anh nhàn nhã châm lấy điếu thuốc, từ phía sau đám người đó mà lên tiếng “Động vào một sợi tóc của cô gái trước mặt tụi mày, tao lập tức cho người san bằng cái địa bàn này.” Anh rít lấy một hơi thuốc rồi lên tiếng với đám người đó.



Bọn họ cũng quay đầu lại nhìn anh, Mộ Triết Viễn như như quỷ ma, anh mặc chiếc áo thun dài tay đen, cùng với quần tây trông vừa trẻ trung điềm đạm, lại trông có chút nguy hiểm khó tả, tóc anh để kiểu bảy ba vuốt rũ.

Đám người đó nhìn thấy anh thì mạnh ai nấy đều nhíu mày, xem xét người ở trước mặt, cả người anh toả ra làng khí lạnh ngay cả Lương Tiêu đứng phía sau đám người kia cũng cảm thấy rùng mình.

Đây là khí chất của người đứng đầu một tổ chức sao? Vừa mạnh mẽ, lại vừa lạnh lẽo pha lẫn sự nguy hiểm.

“Đường Ly qua đây!” Tay anh kẹp lấy điếu thuốc ngoắc cô rồi nhướn mày gọi.

Đường Ly có chút đề phòng nhìn bọn họ, nắm lấy cánh tay của Lương Tiêu kéo cậu đi lùi về phía của Mộ Triết Viễn.

Nhìn thấy cô nắm tay Lương Tiêu, Mộ Triết Viễn liền cảm thấy khó chịu, đợi đến khi cô bước gần đến mình, anh liền dụi tắt điếu thuốc trên tay, trực tiếp vươn tay kéo cô khỏi Lương Tiêu ngã vào trong lòng mình.

Giọng điệu anh có chút không vui, nhưng có chút nhẹ nhàng “Có bị thương không?”

“Không bị thương.” Đường Ly tuy có chút bất ngờ, nhưng cô không chút cảm xúc đáp lại anh.

Anh gật đầu tay vẫn giữ cô ở trong lòng mình, đưa mắt nhìn đám người phía trước, anh phất tay một cái rồi nhàn nhạt xoay người nhấc bế Đường Ly lên mà bước đi. Lần này là anh đến kịp, cô bị giam ở đây xem ra cũng không ngắn, chuyến hàng bên kia đã cập bến tới tay khách hàng đã rất lâu rồi.

Những người đó rất nguy hiểm, bọn họ chẳng khác nào quỷ ăn thịt người, sẽ khiến con người ta chết dần chết mòn, cho dù cô không bị thương thì anh cũng không thể để chuyện này lập lại như vậy cũng chỉ còn cách chiếm luôn địa bàn chỗ này.

Sau này giao hàng đến đây sẽ không sợ cô gặp phải nguy hiểm. Mộ Triết Viễn một mặt không chút cảm xúc bế cô trên tay đi đến chuyên cơ vừa rồi, anh còn đuổi Lương Tiêu sang chuyên cơ khác ngồi.

Để Đường Ly ngồi ngay ngắn rồi, anh mới nhìn cô bằng ánh mắt không mấy dịu dàng, cầm lấy hộp cứu thương có sẵn trên chuyên cơ đặt xuống “Em có biết chuyến hàng này nguy hiểm lắm không? Có muốn biết đám người đó là loại quỷ ăn thịt người hay không? Cảm thấy mạng em rẻ mạt đến vậy sao?”

“Lão Đại nếu tôi không đi, tôi để người của tổ chức đi vậy anh nói nghe xem? Có phải bọn họ điều bỏ mạng hết không.” Lời nói của cô vừa sắc bén, gương mặt không có chút cảm kích anh, mà ngược lại còn vô cùng lạnh lùng không chút cảm xúc nào.

Thái độ của cô càng lúc càng khiến Mộ Triết Viễn không vui, anh lớn tiếng quát “Mẹ kiếp! Mạng của em là tôi mang về, tôi không cho phép em tùy tiện như vậy?” Anh vừa dứt câu liền vươn tay nhanh giữ lấy gáy cô ép cô ngửa đầu lên đón nhận nụ hôn của mình mộ cách đầy thô bạo.

Cô không muốn nhưng lại không thể chống nổi anh, chỉ còn cách để anh muốn làm gì thì làm, trước đến nay cô cảm thấy người tùy tiện là anh không phải cô.

Thật sự muốn hỏi cái gì là tùy tiện? Muốn bảo vệ anh cũng là tùy tiện, sợ anh gặp nguy hiểm cũng là tùy tiện hay sao? Nực cười thật đấy, lần đầu anh đến ứng cứu, cũng là lần đầu cô nghe phải câu nói nực cười này.