Nhưng thực sự không ngờ tới giữa đường lại nhảy ra một kẻ ngáng chân.
Quan Nhã Lệ biết rằng đôi khi những người với cảm giác tồn tại mờ nhạt cũng có khả năng là một nhân vật lớn, đặc biệt là khi đối phương đã thể hiện ra sự tự tin tuyệt đối.
“Tôi họ Lý”, Lý Dục Thần đáp.
“Ồ, vậy tôi nên gọi cậu là cậu chủ Lý hay là Lý tổng đây?”
Quan Nhã Lệ khéo léo hỏi.
Từ câu trả lời của đối phương liền có thể xác định đại khái thực lực và bối cảnh của họ.
“Sao cũng được”.
Ba chữ này ngược lại dọa cho Quan Nhã Lệ nhảy dựng.
Nếu đã tùy tiện vậy nó mang hàm nghĩa đều được.
Tự xưng mình là cậu chủ vậy nhất định phải có gia cảnh bề thế, cậu chủ thời nay khác thời xưa, một người có gia cảnh bình thường ai sẽ gọi là cậu chủ đây?
Nhưng đặt trong bối cảnh hiện tại, ở độ tuổi này không phải học sinh thì chính là công tử quần là áo lượt, không thể tự mình đảm đương trọng trách một phương, do đó thường không được gọi là ‘tổng’.
Vừa dám xưng cậu chủ, lại vừa gánh vác được chữ ‘tổng’ này, chắc chắn là con nhà quyền quý và nắm thực quyền trong tay.
Quan Nhã Lệ liếc nhìn gương mặt trẻ trung của Lý Dục Thần một cái, vẫn quyết định gọi anh là cậu chủ (gọi tắt là cậu+ họ: cậu Lý).
“Cậu Lý không phải người địa phương phải không, là từ đâu tới vậy?”, bà ta tiếp tục hỏi.
“Tôi đến từ thủ đô”, Lý Dục Thần nói: “Tới Tiền Đường làm chút việc”.
Quan Nhã Lệ nghe vậy thì cau mày, suy ngẫm hồi lâu cũng không nhớ ra nổi tại thủ đô có gia tộc nào họ Lý.
“Cậu Lý, cậu lần đầu tới Tiền Đường có lẽ không biết một vài việc”, bà ta dò xét: “Cậu biết Trương Băng là ai không?”
Lý Dục Thần lắc đầu: “Không biết, cũng không có hứng thú muốn biết”.
“Vậy cậu có hiểu biết về những gia tộc đứng đầu tại Tiền Đường không?”
“Biết sơ qua”.
“Gia tộc đứng đầu tại Tiền Đường họ Tiền, điều này mọi người đều biết. Nhà họ Tiền cũng được gọi là thế gia đầu tiên của Giang Nam, cho dù đặt ở thủ đô chắc cũng không có nhà nào dám nói nền móng của mình có thể vượt qua được nhà họ”.
Lý Dục Thần gật đầu, điểm này không cần nghi ngờ.
Nhà họ Tiền xưng vua từ thời Ngô Việt, thẳng đến nhà Đường Tống, ba đời với năm vị vua, con cháu đời đời tiếp quản gia nghiệp, không chỉ đứng vững gót chân suốt ngàn năm lịch sử không đổ, mà còn có đến cả ngàn người được lưu danh sử sách. Đến ngày nay con đàn cháu đống, người đồng tộc chi bên phân bổ khắp thế giới.
Quan Nhã Lệ mỉm cười: “Ngoại trừ nhà họ Tiền, gia tộc lớn nhất tại Tiền Đường chính là nhà họ Cao. Thực lực của nhà họ không cần tôi nói nhiều ắt hẳn cậu Lý cũng đã hiểu rõ. Vậy tôi chỉ nói tới vị mà hôm nay mọi người đã đắc tội tới- Trương Băng. Ông ta là phó tổng giám đốc của tập đoàn Thông Ích, mà tập đoàn Thông Ích chính là doanh nghiệp trọng yếu nhất dưới trướng nhà họ Cao”.
Thấy gương mặt anh vẫn duy trì nét thong dong, bà ta lại nhẹ nhàng bổ sung một câu: