Cao Thủ Tu Chân

Chương 42: Khốn Khiếp Cậu Ta Đánh Lén






Lục Phong cười phá lên, cậu ta thực sự cảm thấy thú vị, từ ngày cậu ta học Karate đến nay, Diệp Thiên là người đầu tiên dám nói với cậu ta những lời như vậy.

“Được, đây là cậu tự đưa ra đấy nhé, tôi chơi với cậu, nếu tôi thua, không chỉ xin lỗi bạn nữ này, xin lỗi tất cả mọi người, tôi còn tự tát vào mặt mình 10 cái nữa!”.

Cậu ta nhận lời vô cùng dứt khoát, đám đội viên Karate đứng bên cạnh đều cười ồ lên, bọn họ ai nấy đều là đội viên tinh nhuệ, và Lục Phong lại là người mạnh nhất trong số đó, đủ để thấy được thực lực của Lục Phong mạnh đến mức nào.


Trình độ như Diệp Thiên, bọn họ gần như không thèm để ý.

Lục Phong vừa đồng ý, Diệp Thiên liền nói tiếp: “Chuẩn bị xong chưa?”.

“Đánh cậu lại cần phải chuẩn bị sao?”.

Lục Phong ngửa tay ra, biểu cảm rất chi là không quan tâm.

Diệp Thiên không nói gì, tay phải để ra phía sau, tay trái đưa ra bất thình lình.

Khoảnh khắc này, mặt Lục Phong đột nhiên biến sắc, cậu ta chỉ thấy trước mặt có một bóng đen lướt qua, ngực cậu ta đã bị người ta đấm trúng.

“Bụp!”.


Một tiếng bụp mạnh vọng tới, mọi người chỉ thấy cứ thế Lục Phong lùi ra phía sau 10 bước, đã lùi đến góc tường rồi đập mạnh vào tường.

Cậu ta ôm bụng, ánh mắt toát lên thần sắc khó tin, rồi cứ thế nôn khan, rõ ràng đã mất đi sức chiến đấu.

Mọi người xung quanh đều kinh ngạc, vừa rồi bọn họ còn chưa kịp nhìn xem đã xảy ra chuyện gì thì Lục Phong đã loạng choạng lùi về phía sau.

“Khốn khiếp, cậu ta đánh lén?”.

Các đội viên Karate đã phản ứng kịp, lập tức phẫn nộ, đội viên trước đó thi đấu với Vương Hiên thừa thế xông lên, đấm một cú mạnh vào bụng Diệp Thiên.

Diệp Thiên vẫn chỉ dùng một tay để đối phó phía sau, bước chân xê dịch nhẹ liền nhẹ nhàng tránh được cú đấm đang chĩa tới, đồng thời tay trái cậu hơi giơ lên, đã đấm luôn một cú vào bụng dưới của cậu ta.


“Á!”.

Đội viên lập tức ngã bổ ngửa ra phía sau, mãi vẫn chưa bò dậy nổi, thấy vậy, các đội viên Karate khác đều vô cùng căm phẫn rồi đồng loạt lao về phía trước.

Thần sắc Diệp Thiên lạnh lùng, chỉ trong vài nhịp thở, các đội viên mặc đồ Karate trắng đều ngã xấp xuống nền nhà, chỉ riêng một mình cậu đứng sừng sững giữa đám người đó.

Từ đầu đến cuối, cậu đều chỉ dùng một tay.

.