Đến điểm hẹn, Hạ Trí Khanh xuống xe đi thẳng vào nhà hàng bỏ mặc cô ta ngồi trong xe chờ anh mở cửa.
Cô ta cũng tưởng anh sẽ xuống xe mở cửa cho cô nhưng không, trợ lý Giang vừa mở cửa là anh đi thẳng vào bên trong nhà hàng.
Mễ Giai tức giận dậm chân trong xe, thấy trợ lý Giang đang nhìn mình thì liếc xéo anh xong tự mở của bước vào.
Trợ lý Giang thì cũng chỉ dám im lặng cúi đầu nín cười. Anh thề nếu mà kêu anh nhận một sư phụ phũ gái nhất thế giới thì anh sẽ vote cho ông chủ nhà mình.
Quả thật mỹ nhân nào ông chủ cũng phũ làm con người ta đau đớn.
Bên trong nhà hàng, Hạ Trí Khanh đã lạnh nhạt ngồi vào chỗ của mình.
Cô ta bước vào trong, tuy vẫn tỏ thái độ tức giận nhưng không dám làm quá lố như vậy sẽ làm Hạ Trí Khanh không vui.
Cô ta tự động ngồi ghế bên cạnh Hạ Trí Khanh, anh đang đọc menu nhưng vẫn có thể cảm giác được nên lạnh nhạt nói:
"Chỗ này của cô sao?"
Mễ Giai đơ người: "Sao?"
Cô ta ngó xung quanh: "Hôm nay anh còn mời ai sao?"
Lúc này anh mới nhàn nhạt bỏ menu xuống, lấy khăn giấy lau tay, ngước mắt lên nhìn cô một cái nói:
"Dù có hay không thì đây là chỗ để coi ngồi sao?"
Mễ Giai ngây người, cô ta chưa từng tiếp xúc với Hạ Trí Khanh nhưng mà đã từng nghe chị cô nói rất nhiều!
Hạ Trí Khanh cấp hai là người rất ưa chuộng cái đẹp, hào hoa, là công tử ăn chơi rất nhiều!
Nhưng bây giờ khi thật sự tiếp xúc, cô ta mới nhận ra một điều Hạ Trí Khanh là con mồi mà cô ta khó săn nhất.
Lúc này cô ta gượng gạo lên tiếng: "Ngại quá, là em không biết em xin lỗi Hạ Tiên Sinh!"
Anh lạnh nhạt mở miệng: "Đừng xin lỗi, mà hãy vác cái thân cô sang chỗ đối diện đi"
Trong phòng có hai người phục vụ đã chứng kiến hết tất cả những gì xảy ra.
Cô ta nhục nhã đứng dậy đi sang ghế đối diện, nếu là chỉ riêng hai người có lẽ cô ta sẽ không nhục nhã như vậy.
Đó giờ, cô ta luôn là người mặt dày nhất thế mà bây giờ lại bị Hạ Trí Khanh làm cho nhục nhã muốn tìm lỗ chôn!
Cô ta cố gắng nặn ra một nụ cười cầm lấy menu xem rồi đưa qua cho anh: "Anh Trí Khanh, em đã thử qua món này hay mình chọn nó nhé?"
Hạ Trí Khanh không thèm nhìn nói: "Tùy!"
Cô ta hơi ngại nhưng rất mau lại bình thường, khi cô ta chọn món xong thì muốn đi lại mời rượu cho Hạ Trí Khanh.
Nhưng khi phục vụ rót rượu xong thì đứng lên thì vô tình làm đổ hết ly rượu vào người của cô ta.
Cô ta đứng lên muốn lấy giấy lau khô đồ, đổ lỗi nhân viên phục vụ.
"Nè? Có mắt không thể hả? Sao cô gạt chân tôi?"
Cô ta liên tục đổ lỗi cho nhân viên nhưng cô nhân viên này cũng chỉ biết cúi đầu xin lỗi:
"Tôi..tôi xin lỗi, tôi sẽ lau cho tiểu thư."
Người phụ vụ lấy khăn ra lau cho cô hỏi:
"Tiểu thư, cô có cần đi vệ sinh không?"
Cô ta phủ chiếc váy của mình giọng nói như tức giận lớn tiếng nói:
"Nhà hàng mấy người làm việc kiểu gì vậy? Áaaaaaaaaa tôi sẽ nói quản lý đuổi việc cô!"
Cô phục vụ nghe thì hấp tấp sợ hãi cuối đầu xin lỗi: "Tiểu..tiểu thư là tôi vô ý quá là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cô nhé!"
Quản lý có lẽ là đã nghe được tiếng ồn ào liền chạy vào. Thấy Mễ Giai đang la mắng người phụ vụ, còn Hạ Trí Khanh lại yên tĩnh thưởng thức trà.
Cô ta hét lên nhìn quản lý: "Quản lý, ông dạy dỗ phục vụ kiểu này sao? Nhà hàng năm sao mà như một sao vậy hả?"
Quản lý rút nhẹ chiếc khăn của mình lau mồ hôi nói: "Xin lỗi tiểu thư, tôi sẽ dạy lại phục vụ để sau này không xảy ra sai lầm đó nữa!*
Mễ Giai vẫn muốn làm lớn cô ta kiên quyết không chịu giải quyết êm gọn như vậy được.
Hạ Trí Khanh nãy giờ yên tĩnh thưởng thức trà, bây giờ mới lên tiếng giọng không lạnh không nhạt nhưng lại có khí thế bức người đến đáng sợ nói:
"Coi camera là biết? Đứng đó cãi lộn con m* chúng mày sao? Còn cô Mễ Giai cái gì cũng nên có giới hạn của nó làm khùng làm điên chẳng ra thế thống gì!"
Cô ta dậm chân nói: "Anh Trí Khanh, anh cũng nên nhìn xem váy của em là bị cô ta làm bẩn!"
Hạ Trí Khanh nói: "Một bộ đồ thôi mà? bẩn thì vứt chứ làm gì thái quá thế hả?"
Nói xong anh đứng dậy xoay người rời đi bỏ mặc Mễ Giai ở đó một mình.
Khi trở về thì bố Hạ gọi đến:
"Con m* mày Hạ Trí Khanh, rốt cuộc mày làm gì tiểu thư Mễ Gia hả?"
Anh đứng trên ban công một tay nghe điện thoại nói: "Làm gì sao? Dạy cho cô ta cách tự đứng dậy khi vấp người thôi mà!"
Ba anh bên kia tức giận quát: "Thằng súc sinh, có thằng con như mày đúng thật chả có được tích sự gì!"
Ba anh tiếp tục chửi: "Thằng súc sinh, đáng ra không nên sinh mày trên cõi đời này! Mày đúng là đồ ăn hại!"
Anh nhếch môi cười tự giễu nói: "Ừ! Ăn hại."
Chưa nghe ba anh nói hết, anh đã tự động tắc máy xoay người vào bên trong.
Ba anh lại tiếp tục nhắn tin, nhưng lần này anh cũng không nhịn nhục nữa!
Anh đi tới quầy bar bên trong phòng làm việc rót một ly rượu đầy uống cạn trong ly.
Anh đi vào phòng nghỉ nằm trên giường nhắm mắt lại dưỡng mắt.
Anh như nhớ gì đó bật hot search lên vẫn bình thường, hình như lần này phóng viên không theo kịp tin tức mà.
Anh chỉ sợ nếu có một cái scandal với một bạn nữa nào đó, chắc có lẽ Lâm Quỳ sẽ mặc kệ sống chết mà lại sáng lên
___________________
Cả ngày hôm nay cô đã đưa Thóc Thóc đi học, bữa đầu nhìn thằng bé qua camera đang ngồi một góc lặng lẽ trời!
Dần dần sau đó, khi đưa Thóc Thóc đến trường thì cũng không còn khóc nhè nữa.
Chứ bữa đầu tiên, tuy thằng bé có khóc rất to nhưng lại thích chọc mẹ và các cô cười thì thằng bé.
Lúc đi học, thằng bé khóc rất nhiều nhưng khi trước mặt cô thì lại cố kìm chế lại cơn đức giận.
Nhưng khi cô vừa dời đi thì bánh bao nhỏ của cô lại đứng ngoài cửa của trường học khóc to.
Tuy không nỡ nhưng thằng bé cũng đủ tuổi để đi học rồi, cô phải cho thằng bé tiếp xúc với những thứ đơn giản trước.
Sau này cô cũng sẽ cho thằng bé học nội quy của Lâm Gia nữa!
Hôm qua lúc tối ngủ, thằng bé đã ngủ cùng với cô. Khi cô đang đọc thì thằng bé ôm cổ cô nói:
"Mami? mami."
Cô nhìn Thóc Thóc hỏi: "Sao thế?"
Thóc Thóc ngây ngô hỏi: "Tại sao chúng ta phải đi học thế hả mami?"
Cô gật đầu, từ tốn giải thích: "Chúng ta phải học mới có thể trở thành một công nhân tốt được. Sau này con lớn thêm một chút thì mami phải cho con học nội quy của Lâm Gia chúng ta!"
Thóc Thóc cất giọng nói ngọt ngào xen lẫn vui mừng nói: "Bây giờ con cũng có thể học nội quy của gia đình chúng ta!"
Cô nói: "Không được đâu ông bà ngoại xe chửi mami đó, con muốn nghe mami bị chửi sao?"
Thóc Thóc lắc đầu, hai bàn tay bé nhỏ ôm lấy cái cổ rồi nói:
"Con thương mami suốt đời, mami sau này con sẽ kiếm được thật nhiều tiền lo cho mami nhé?"
Cô cười xoa đầu Thóc Thóc nói: "Được, sau này Thóc Thóc sẽ nuôi mami nhé?"
Thóc Thóc nói: "Dạ!"