Chấp Niệm Duy Nhất Của Hạ Tiên Sinh

Chương 45: Sinh nhật 4 tuổi của Thóc Thóc


Trên đường trở về, Thóc Thóc mải mê nói chuyện với cô.

Cái môi chúm chím cứ đóng rồi mở rất đáng yêu.

Thóc Thóc kể:

"Mami, vừa nãy con mới gặp một chú rất đẹp trai."

Cô vừa lái xe vừa cười hỏi: "Con gặp chú đẹp trai đó ở đâu?"

Thằng bé bắt đầu kể lại từ đầu:

"Lúc nãy con có bắt gặp một chú chó lông xù rất đáng yêu, con chỉ muốn đi đến chơi với nó một chút thôi nhưng mà chú chó đó hư lắm lại chạy đi rất nhanh, khiến cho Thóc Thóc phải chạy đi tìm!!"

Dường như cảm nhận được sự tức giận của Lâm Quỳ nên Thóc Thóc cúi đầu xuống như đang cảm thấy có lỗi nói:

"Mami, con xin lỗi!"

Cô nhìn qua gương chiếu hậu thấy vẻ mặt đáng yêu của Thóc Thóc cũng không nỡ trách phạt chỉ đành nói:

"Con có lỗi gì?"

Thóc Thóc vẫn cúi đầu nói:

"Con không nghe lời mami, đi lung tung ạ!"

Cô gật đầu một cái rồi hỏi tiếp:

"Mami không cho con đi xung quanh là sợ con sẽ bị người lạ bắt cóc, lỡ như gặp người xấu thì làm sao đây?"

Thóc Thóc hơi ngó lên trước thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô thì giọng có chút buồn bã nói:

"Nhưng..nhưng hai chú lúc nãy rất hiền, còn dẫn Thóc Thóc đi ăn nữa."

Lúc này cô mới quay lại nhìn Thóc Thóc bằng một cặp mắt nghiêm túc, hơi híp lại hỏi:

"Mami đã dặn con như thế nào?"

Thóc Thóc biết mình nói sai liền chặn miệng lại, đối mặt với đôi mắt đang híp lại của cô nói:

"Dạ, mami dặn là không được nhận đồ của người lạ.."

Mắt cô càng híp lại hỏi:

"Vậy từ nay về sau thì con có làm như vậy nữa không?"

Thóc Thóc rất nghe lời lắc đầu, cô thở dài nói:

"Mami sẽ tin tưởng Thóc Thóc, nếu Thóc Thóc không nghe lời mami dặn thì sẽ trở thành đứa trẻ không ngoan hiểu chứ?"

Thóc Thóc ngoan ngoãn trả lời: "Dạ, mami!"

Lúc cô chạy về tới biệt thự là cũng sáu giờ ba mươi.

Thóc Thóc thấy biệt thự đóng hết cửa thì hỏi:

"Mami, mọi người không có ở nhà sao?"

Cô mỉm cười không trả lời chỉ vòng qua cửa đối diện để mở dây an toàn và bế Thóc Thóc xuống.

Cô xuống cầm đồ xuống, Thóc Thóc thấy cô cầm rất nhiều đồ nên cũng tự động đi lại xách lên vài món.

Lúc mở cửa ra, cô đẩy Thóc Thóc vào trước. Thóc Thóc vừa bước vào, đèn được bật lên, Hứa Yến và Cẩn Ninh đứng hai bên bắn pháo bông giấy.

Thóc Thóc ngước lên cười rạng rỡ nói:

"Ba nuôi, chú Ninh Ninh.!"



Từ trong bếp, Doãn Ny cầm bánh kem mang ra, mọi người cùng nhau hát:

Happy birthday to you..

Happy birthday to you..

Happy birthday - happy birthday and the start burn tonight

Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday - happy birthday - happy birthday to you.

"Chúc mừng sinh nhật Thóc Thóc!!"

Mọi người xung quanh ai nấy đều vỗ tay rất to, Thóc Thóc dường như rất xúc động chỉ biết chôn chân ngay tại chỗ.

Doãn Ny mang bánh kem đến trước mặt thằng bé nói:

"Thóc Thóc, con mau ước đi!"

Thóc Thóc chắp tay lại, nhắm mắt nghiêm túc ước.

Thu Nhiên phụ trách cầm máy ảnh, chụp lại hết những khoảnh khắc đẹp đẽ này.

Thóc Thóc mở mắt, thổi nến cười tủm tỉm nói:

"Con cảm ơn mami, ông ngoại, bà ngoại. Cảm ơn ba nuôi, chú Ninh Ninh, mẹ nhỏ, dì Băng Nhi, dì Nhiên Nhiên và tất cả mọi người nhiều ạ.."

Nói xong thì che miệng cười tủm tỉm làm tim ai nấy đều tan chảy.

Bố Lâm hỏi: "Thóc Thóc, vừa rồi con ước gì vậy?"

Thóc Thóc đưa một ngón tay lên miệng nói nhỏ: "Suỵt, là một bí mật nếu con nói ra sẽ hết tác dụng!"

Mọi người xung quanh đều bật cười vì thái độ đáng yêu của Thóc Thóc.

Cô xoa đầu Thóc Thóc nói: "Bây giờ con muốn khui quà của mọi người hay là để sau?"

Thóc Thóc nhìn đống quà sắp lên cao nói: "Để sau đi ạ, bây giờ con muốn đi ăn!"

Hứa Yến bế Thóc Thóc đi lại bàn ăn, như một người ba thực thụ mà chăm sóc thằng bé.

Bố mẹ Lâm nhìn cũng hiểu Hứa Yến là đang có ý tứ gì nhưng mà bố mẹ Lâm đánh giá rất cao Hứa Yến.

Bố mẹ Lâm có thể chắc chắn nếu Lâm Quỳ có thể gả cho Hứa Yến thì quả thật sẽ khiến bố mẹ Lâm an tâm phần nào.

Nhưng Lâm Quỳ thì vẫn luôn không có động thái gì khiến cho bố mẹ Lâm chỉ biết thở dài lắc đầu.

Trên bàn ăn, bố Lâm hỏi Doãn Ny:

"Ny Ny, con không học lên thạc sĩ tiến sĩ sao?"

Doãn Ny cầm ly lên uống một ngụm nước mơi trả lời:

"Dạ không, vì hiện tại con cũng có khá nhiều jobs nên không có thời gian để học lên cao nữa. Nhưng con vẫn còn đang nghiên cứu về việc học đại học tại nhà nhưng vẫn có bằng chứng nhận."

Bố Lâm ngạc nhiên hỏi:

"Thời đại này mà cũng có cái bằng đó sao?"

Cô gật đầu nói:

"Hiện đại rồi mà bố, nhiều thứ hồi đó không có mà giờ lại rất phát triển."

Mẹ Lâm vỗ vai bố Lâm nói:

"Chúng ta là người già cả, đừng nên tìm tòi những thứ hiện đại bây giờ, rất là nhức đầu."



Bố Lâm cũng cười trừ tiếp tục ăn.

Ăn xong thì cô giao lai Thóc Thóc cho bố mẹ Lâm để đi gọt trái cây cho Thóc Thóc.

Thóc Thóc rất thích ăn lê và nho nên cô vẫn thường xuyên dự trữ trong tủ lạnh.

Cô cũng rất chú tâm vào việc ăn uống của Thóc Thóc.

Ai nhìn vào mà nghĩ cô chỉ là mẹ nuôi của Thóc Thóc đâu, cô dẫn Thóc Thóc đi ngoài đường ai cũng nghĩ cô là mẹ ruột của thằng bé.

Cô đương nhiên là rất vui rồi, tình cảm của cô đối với Thóc Thóc vẫn luôn là một người mẹ chăm sóc con mình tận tình.

Nhờ có Thóc Thóc mà cô có thể cảm nhận được sự háo hức và vui vẻ khi tận mắt chứng kiến con mình trưởng thành từng ngày.

Thóc Thóc lại còn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, thằng bé cũng sẽ có đôi lúc bướng bỉnh nhưng chỉ cần cô đanh mặt lại thì thằng bé sẽ tự giác cảm thấy mình đã làm sai.

Căn nhà này cũng nhờ có sự xuất hiện của Thóc Thóc mà trở nên ấm cúng hơn.

Nhìn thằng bé đang ngồi chơi với mọi người cô liền không nhịn được mà mỉm cười.

Giọng hát đáng yêu cất lên, cùng với những tiếng reo hò.

Ngoài kia Doãn Ny nói:

"Thóc Thóc hình như mẹ nhỏ có dạy con hát bài 'Một con vịt' rồi đúng không nhỉ?"

Thóc Thóc gật đầu, Doãn Ny nói tiếp:

"Vậy còn chờ gì nữa, con mau hát cho mọi người nghe đi!"

"Đúng đó Thóc Thóc con hát đi!" mọi người xung quanh cổ vũ reo hò.

Thóc Thóc ra vẻ người lớn, uống nước vào rồi mới hát:

"Một con vịt 1 2 3 bắt đầu."

Mọi người không khỏi bật cười vì sự hài hước cùng biểu cảm có 1 0 2 của Thóc Thóc:

Thóc Thóc bắt đầu hát:

Một con vịt xòe ra hai cái cánh

Nó kêu rằng cáp cáp cáp,

cạp cạp cạp..

Gặp hồ nước nó bì bà bì bõm

Lúc lên bờ vẫy cái cánh cho khô.

Khi Thóc Thóc hát xong, mọi người đều vỗ tay rất to đúng lúc cô cũng mang dĩa trái cây mang ra.

Cô đưa cho Thóc Thóc một miếng lê để cho Thóc Thóc có thể cầm ăn.

Thóc Thóc rất kể phép đưa hai tay ra nhận lấy nói:

"Cảm ơn mami."

Cô mỉm cười, xoa đầu thằng bé nói:

"Giỏi lắm, con mau ăn đi, muốn ăn thêm thì mami sẽ lấy cho con nhé!!"

Thóc Thóc gật đầu nói: "Dạ!!"

Cô ngồi xuống bế Thóc Thóc lên đùi của mình để ngồi xem truyền hình cùng mọi người.

Vì Thóc Thóc không muốn khui quà trước mặt mọi người nên tiết mục khui quà đành để sang một bên.