Chấp Niệm Giam Giữ Em

Chương 5: Cúp điện


Chuyện đêm qua không phải là lần đầu Vỹ Điệp dùng tính mạng uy hiếp hắn, bởi hơn một năm nay mỗi lần hắn chạm vào cô sẽ có một lần cô tự làm hại bản thân, mà hắn vì quá nuông chiều cô nên để cô ngày càng vượt quá giới hạn.

Một kẻ tàn độc như hắn vốn không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, hạ quyết tâm phải dạy dỗ lại cô gái này, ngoan ngoãn phục tùng hắn hệt như bao cô gái khác.

Vỹ Điệp căm phẫn, hất cầm tinh tế ra khỏi tay hắn, mất mát lưu luyến, cô cay nghiệt nghiến răng phản bác.

"Tôi không phải vợ anh, kể từ ngày anh thay đổi, anh ngoại tình thì tôi đã không còn là vợ anh.

Anh dám động vào đồ tôi thì đừng trách tôi."

"Em hăm dọa tôi?"

Thanh âm to lớn chạy vào màng nhĩ, cằm nhỏ lại bị bắn dùng sức nắm lấy, bóp đến đau cả vòm miệng.

Chưa bao giơ Vỹ Điệp trông thấy mặt tức giận kinh khủng này của hắn, làm cho từng tấc da thịt sởn cả gai óc. Không hiểu sao cô lại thấy bất an hơn mức bình thường, hắn kéo mặt cô lại gần, ghé sát vào vành tai mềm mại, thều thào.

"Vỹ Điệp nhớ cho kĩ, chúng ta chưa ly hôn, em vẫn là vợ tôi, trước đây em làm vợ ra sau thì giờ nên về đúng trình tự đi.

Nhớ rõ, gia đình của em trong tay tôi, còn thách thức sự kiên nhẫn của tôi thì đừng trách."

Nói đến đây, hắn dừng hít lấy một hơi thật sâu, mắt nhỏ híp chặt trong vài giây mở ra mang theo luồng sát khí cực đại, trầm giọng uy hiếp.

"Đừng để tôi đem mấy cỗ quan tài đến đặt trước mặt cho em xem."

"Yên Đới Nam!"

Giọng nghẹn ứ, Yến Vỹ Điệp đang giận dữ đến mấy cũng phải chịu thua, cô biết hắn thực sự không nhường nhịn nữa.

Gương mặt và ánh mắt kiên định kia đang cảnh cáo cô, kẻ này nói là làm, cô cũng hiểu tính hiểu nết hắn, không cam lòng ngậm miệng, miễn cưỡng giương mắt nhìn căn phòng gọn gàng bị lật tung, lộn xộn cả lên.

Rất nhanh, người bên trong lấy hết đồ của cô đi, cả trâm cài là vật nhọn cũng bị lấy.



Đến nước này Vỹ Điệp không thể tiếp tục ngoan cố, nhượng bộ níu tay hắn, hạ mình xin xỏ.

"Yên Đới Nam, anh đừng làm thế có được không?

Tôi không tự ý tự sát nữa, tôi thề sẽ an phận, anh làm ơn bỏ qua lần này được không?

Tôi cũng là con gái, trâm cài, kẹp tóc, cả kiềm cắt móng cũng lấy đi thì tôi biết phải làm sao?"

"Em nghĩ tôi còn tin lời em sao?

Khi nào tôi thấy được thành ý của em thì khi đó mới tính chuyện."

Khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông mím cười âm lãnh, giọng nói vặn vẹo rít qua kẽ răng, làm cô rét run gắt gao mím chặt môi, lắc lắc đầu không muốn chấp thuận.

Hắn chẳng buồn để tâm cô van cầu như thế nào, cưỡng chế kéo cô đến phòng ăn cùng dùng bữa sáng.

Hôm nay mọi thứ điều thay đổi, cô không còn được phép ngồi đối diện, hắn giữ cô khư khư ở bên cạnh, bắt cô phục vụ thức ăn cho hắn và hai người kia.

Vỹ Điệp cay đắng chịu trận lại không thể phản kháng, bởi cô còn phải nghĩ cách làm sao thoát khỏi hắn đêm nay.

Tịch Nhan và Uyên Hà trong suốt bữa sáng tìm đủ mọi cách bày trò bắt cô hầu hạ như một người làm. Thế mà, người đàn ông mở miệng ra muốn cô xử sự giống một người vợ lại cố tình làm ngơ cho họ chà đạp.

Cô gái nhỏ ủy khuất trong lòng vô cùng, nén nhịn chua chát đến khi kết thúc bữa sáng, cô lại ở một mình trong dinh thự rộng lớn.

Yên Đới Nam thường xuyên bận bịu các phi vụ ở bên ngoài, đi từ sáng cho đến chiều tối, cả hai cô vợ kia cũng theo hắn.

Vỹ Điệp ở trong dinh thự hôm nay hoàn toàn bị thay đổi trực tự, cô vẫn là Yên phu nhân cao quý, chỉ là công việc tự chăm sóc bản thân không còn được tự do làm nữa.

Hắn đã bắt đầu xiết chặt hành động của cô, bất cứ công việc gì cũng không cho cô đụng tay vào, muốn dùng sự nhàn rỗi tra tấn tâm lý cô.

Đến tối, kim đồng hồ cũng điểm 8h, giờ cơm cũng đã qua, chỉ có mình Vỹ Điệp ngồi ăn trong phòng lớn, chuyện này cũng không lạ lẫm gì, không có ba con người kia cô lại thấy nhẹ nhõm hơn.



Ăn xong thì bắt đầu đi dạo, trong dinh thự này đâu đâu cũng trồng hoa cỏ rất nhiều, còn có cả hồ nước tiểu cảnh. Nhưng, tất cả đều không vừa mắt Vỹ Điệp, chỉ duy nhất hồ sen Tịnh Đế và vườn hoa hồng đỏ hắn xây dành riêng cho cô là nơi mà cô thường xuyên lui tới.

Ở đó ánh đèn không có, duy nhất ánh trăng và ánh sao mờ nhạt soi xuống, tạo nên khung cảnh nên thơ, Vỹ Điệp thường mang theo đèn dầu ngồi trên thành hồ sen đong đưa chân hóng gió.

Đầu óc có căng thẳng đến mấy thì ra đây cũng thanh tỉnh, song sự yên bình đến tẻ nhạt lại khiến cô buồn lòng, âm thầm rơi lệ chua xót cho bản thân.

Hơn một năm qua không biết cô đã khóc bao nhiêu nước mắt, khóc đến mức người xung quanh nhìn mãi cũng thành thói quen.

Mỗi lần cô một mình ra đây trầm tư thì hắn đều lệnh không cho bất cứ người hầu hay bảo vệ nào giám sát, để cô được thoải mái.

Vỹ Điệp đang ngồi thơ thẩn đột nhiên bên tai truyền đến tiếng động cơ giòn giã, cô nghiêng mình một chút ngó ra xa xăm.

Từ cổng lớn có vài chiếc ô tô chạy vào sân, xe của Yên Đới Nam dẫn đầu, phía sau là những chiếc xe lạ, Vỹ Điệp vừa nhìn liền biết đây là khách hàng của hắn, cũng có thể là bạn bè xả giao.

Cô không mấy bận tâm, tâm tình đang lạnh lẽo mọi thứ diễn ra cô đều coi như hư không, cầm ngọn đèn dầu soi bóng hình dưới nước.

Trông thật đáng thương, cô bị giam cầm ở đây hệt không khác gì một con vật nuôi, bóng người dưới nước hiện hữu trên cổ là một sợi xích rất to.

Khóe miệng bất giác nhếch lên nhạt nhẽo, nước mắt lăng trên má từng giọt nặng trĩu, tích tách xuống lòng nước lạnh ngắt, hòa vào đó như nuốt chửng nỗi đau buồn của cô.

Tiếng thì thào bỗng phát ra, đám người lạ mặt cùng Yên Đới Nam không biết vì lí do gì lại đi ra đến chỗ của Vỹ Điệp.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì toàn bộ ánh đèn bất thình lình tắt hết, làm cho người xung quanh giật mình.

Đây là hiện tượng cúp điện, tiếng xì xào phát ra mãnh liệt hơn, nghe được cả âm thanh của người đàn ông kia.

"Mau đi mở máy phát điện!"

Yên Đới Nam thúc giục người hầu.

May mắn cả đám đang đứng ở hồ sen, nơi này thoáng đãng lại có ánh trăng nên có thể nhìn thấy được khung cảnh bên ngoài.