Chỉ Cần Em Thôi

Chương 33: Phòng Tân Hôn


Editor: Mao | Beta-er: Saki

Căn nhà này quanh năm có người quét dọn định kỳ, chỗ nào cũng không dính một hạt bụi.

Trần Kỵ đưa Chu Phù đến phòng ngủ chính, cô tùy ý nhìn lướt qua mọi nơi, không ngờ rằng lại phát hiện chỗ này giống với căn hộ mà hai người đang ở gần công ty, ánh mắt vừa nhìn vào là biết chỗ này bày biện toàn đồ dùng sinh hoạt mà con gái hay sử dụng.

Đôi dép lê cô đang đi lúc này cũng là một đôi với đôi dép trên chân của Trần Kỵ, ngay cả trong toilet cũng giống nhau như đúc, đồ dùng vệ sinh đầy đủ mọi thứ nằm gọn gàng ngăn nắp.

Chu Phù xối nước qua loa lên mặt mình, cô theo thói quen tính giơ tay lấy khăn tắm màu hồng nhạt trên giá treo đồ xuống thì động tác lại dừng lại một chút.

Một lát sau, cô tùy ý lấy hai tờ khăn giấy lau những giọt nước đọng trên mặt.

Chu Phù mở mắt ra, nhìn xuyên qua chiếc gương to đùng trên bồn rửa tay, lúc đang yên lặng đánh giá hết thảy mọi thứ xung quanh thì Trần Kỵ ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa.

Cô lấy lại tinh thần lại, trả lời: “Làm sao vậy?”

“Đồ ngủ.” Giọng người đàn ông thản nhiên.

“À, được.”

Chu Phù mở cửa, lúc chuẩn bị nhận đồ, đuôi mắt hơi cụp xuống, động tác trên tay dừng lại.

Vừa nhìn thấy kiểu dáng là biết đó không phải đồ của anh, là đồ ngủ của phụ nữ.

Trần Kỵ cúi đầu nhìn theo tầm mắt của cô, đuôi lông mày bất giác nhướng lên, sau đó dường như ý thức được đại khái là cô đang hiểu lầm cái gì, miễn cưỡng nhướng mí mắt, không nhanh không chậm nói: “Đồ mới, đều sạch cả.”

Chu Phù há to miệng, nhất thời không biết nên nói cái gì, vành tai ẩn sau mái tóc dài xoã ngang vai không ngừng nóng ran, mới vừa rồi ý nghĩ không thể hiểu được xuất hiện trong lòng, thì bởi vì một câu nhẹ nhàng của anh mà nhất thời tan thành mây khói.

Cô ngoan ngoãn gật đầu, khóe môi nhỏ cong lên mà không thể phát hiện ra.

Lúc thay xong đồ ngủ ra, Trần Kỵ đang đưa lưng về phía cửa toilet, đứng trước chiếc bàn gần cửa sổ sát đất từ trên cao nhìn xuống.

Giống như không nhận ra được Chu Phù đang đi đến phía sau, tấm lưng rộng lớn của người đàn ông hơi cong lên, cúi đầu xuống, tư thế nhàn nhã rồi tiện tay kéo ngăn kéo ra.

Bình tĩnh nhìn một chút, một lát sau, anh lấy ra một khối gỗ nhỏ từ bên trong ngăn kéo rồi không để ý mà bỏ nó vào túi quần của mình.

Chu Phù nhìn từ hướng của mình qua thì phần lớn tầm nhìn đều bị thân hình cao lớn của anh che khuất, cô nhìn không rõ, nhưng lại cảm thấy khối gỗ kia nhìn có chút quen mắt.

Dường như vào tám năm trước, lúc cô tổ chức sinh nhật ở Kim Đường, anh chẳng thèm để ý món quà sinh nhật mà ném vào trong lòng cô thoạt nhìn có chút tương tự với khối gỗ đó.

Trong suốt tám năm xa cách, Chu Phù vẫn luôn coi nó như báu vật mà mang theo bên mình.

Cho nên giờ phút này chỉ cần liếc mắt một cái, thì dễ dàng nhận ra ngay.

Nhưng nghĩ đến khối gỗ vốn do tự tay Trần Kỵ làm, có thể là lúc ở trong nhà cũ anh nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên tiện tay ngồi khắc, cũng có thể không phải là chỉ khắc một cái cho mình cô như vậy, thoạt nhìn khá giống nhau nên cũng rất bình thường.

Chu Phù không nghĩ nhiều, cô mang dép lê “lịch bịch” đi đến bên mép giường.

Hai tay Trần Kỵ đút túi dừng một chút, rồi sau đó không nhanh không chậm quay đầu lại, ngữ khí thản nhiên: “Nếu như mệt thì ngủ một lát đi, chờ em tỉnh lại thì chúng ta trở về.”

Chu Phù gật đầu, cẩn thận chui vào trong chăn. Sau khi nằm xuống, lộ ra nửa cái đầu, đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn chằm chằm vào góc nghiêng có chút sắc sảo của Trần Kỵ.

“Anh… không ngủ sao?”

Ánh mắt người đàn ông lại lần nữa liếc trên giường, đột nhiên biến thành bộ dạng cà lơ phất phơ, khóe môi hơi nhếch lên, ngữ khí vô cùng trẻ con: “Em cũng nóng vội quá rồi đấy, tạm thời tôi chưa có ý định ngủ bù đâu.”

Chu Phù: “…”

Hai tay cô gái nhỏ nắm chặt mép chăn, lúc này kéo chăn trùm lên đầu, cho dù có bị ngạt thở đến chết bởi chính hơi thở quá nóng của mình, cô cũng không muốn thò đầu ra nữa.

Không ngờ nằm lăn qua lăn lại mấy phút, sức lực trên tay Chu Phù liền mềm nhũn, chờ Trần Kỵ đi đến bên mép giường thì cô đã ngủ rất ngon rồi.

Người đàn ông cúi người thay cô sửa sang lại chăn, bình tĩnh nhìn nhan sắc ngủ kia vài phút, sau đó anh mới rón rén bước ra khỏi phòng.

Đêm qua Chu Phù thức trắng đêm, mà hiện giờ trong lòng tạm thời không có những chuyện phiền lòng nên giấc ngủ bây giờ rất say.

Giấc ngủ này đến gần tám giờ tối cô mới tỉnh.

Sau khi tỉnh dậy, Trần Kỵ đưa cô đến nhà hàng buổi chiều kia ăn thêm một bữa, sau đó lái xe đưa cô về nhà.

Dọc đường đi, Trần Kỵ cũng không nói gì, mà lúc này Chu Phù ăn uống no nê còn buồn ngủ, tinh thần không được tốt lắm.

Cuối cùng, trong đầu cô bắt đầu suy nghĩ một ngày hỗn loạn không thể tưởng tượng nổi này.

Vậy mà cô thật sự đã kết hôn với Trần Kỵ.

Chu Phù không có kinh nghiệm yêu đương, chứ đừng nói tới chuyện kết hôn.

Đôi vợ chồng bình thường đều bắt đầu từ tư cách là người yêu, rồi sau đó cứ vậy mà trở thành vợ chồng.

Nhưng cô với Trần Kỵ lại bỏ qua rất nhiều bước ở đoạn đầu, rồi trực tiếp tới thẳng đích.

Mối quan hệ vơ chồng không bình thường như bọn họ thì nên ở chung như thế nào đây?

Chu Phù nghĩ mãi mà không ra.

Cô thậm chí cũng không biết vì sao Trần Kỵ lại muốn kết hôn với mình, càng không thể áp dụng một cách rập khuôn sự tương tác giữa các cặp vợ chồng bình thường vào hai người họ.

Chu Phù suy nghĩ một hồi, nhưng không thể hiểu được.

Mãi cho đến lúc thang máy lên đến cửa nhà, “Đinh” một tiếng cửa mở ra, cô mới đột nhiên bắt đầu căng thẳng.

Làm thế nào mà buổi sáng trước khi ra ngoài thì căn nhà này vẫn được gọi là “ký túc xá nhân viên”, chẳng qua hai người cũng chỉ là bạn cùng nhà thuê chung bình thường.

Nhưng khi trở về, ký túc xá nhân viên lại biến thành phòng tân hôn, mà bọn họ thì trở thành vợ chồng mới cưới.

Đêm nay sẽ là đêm đầu tiên họ ở bên nhau sau khi kết hôn.

Lúc chạng vạng, Trần Kỵ nói anh còn chưa tính tới việc đi ngủ nên cô liền thoải mái dễ chịu đi ngủ trong mấy tiếng đồng hồ.

Nhưng buổi tối anh không thể nào không có ý định đi ngủ.

Thần tiên cũng không đến mức này.

Cô gái nhỏ đứng bên cạnh người đàn ông, im lặng đợi anh mở cửa.

Nhịp tim tăng nhanh không thể kiểm soát được.

Cả người cũng bắt đầu căng thẳng, càng đi vào trong nhà, cảm giác căng thẳng không thể kiểm soát càng trở nên mãnh liệt hơn.

Tiếng mở cửa vang lên, Cô Lỗ vẫn như thường ngày, theo tiếng mở cửa chạy tới bên người Chu Phù ngoe nguẩy.

Lúc này Chu Phù mất tập trung mà vuốt ve nó, động tác vô cùng cứng đờ và mất tự nhiên.

Trần Kỵ từ trên cao nhìn xuống bình tĩnh một lát, chỉ thản nhiên nói: “Đi tắm rồi ngủ.”

Tắm.

Ngủ.

Hai từ này nếu ở lúc bình thường thì cũng chỉ là từ rất bình thường, nhưng giờ phút này lọt vào tai Chu Phù, lại dường như rất nóng bỏng.

“Ừ…” Cô liếm liếm môi, ngoan ngoãn trở về phòng.

Lúc tắm xong, toàn bộ quá trình Chu Phù đều mất tập trung.

Mấy suy nghĩ trong đầu cứ rối hết cả lên, động tác trên hai tay mất kiểm soát mà cứ rửa đi rửa lại nhiều lần.

Chờ đến lúc phản ứng lại thì làn da trắng nõn của cô đã hơi đỏ lên

Cô không để ý mà liếc nhìn vào trong gương. Một lát sau, vẻ mặt dần dần bình tĩnh, như thể đột nhiên trở lại hiện thực.

Nhất thời không có suy nghĩ lung tung nữa.

Tắm xong đi ra, cô lấy một bộ đồ ngủ dài tay sạch sẽ ở trong vali ra lần nữa, giống như thường ngày hay mặc, từ trên xuống dưới đều bọc kín mít.

Ngồi yên trong phòng một lát, ngoài cửa truyền đến tiếng Cô Lỗ nhảy cẫng lên mở tay nắm cửa.

Chu Phù nghe tiếng động nên đi ra ngoài, tiện tay bế nó từ dưới đất lên.

Rồi sau đó đi đến phòng khách theo bản năng.

Đi ngang qua trước phòng ngủ của Trần Kỵ, ánh đèn vàng ấm áp trong phòng chiếu vào bức tường trắng và thảm trải sàn ở hành lang ngoài cửa, Chu Phù bất giác nghiêng đầu nhìn vào.

Trần Kỵ không đóng cửa, trong khoảng thời gian này, Chu Phù hiếm khi thấy anh đóng cửa phòng, giống như không lo lắng về chuyện riêng tư bị theo dõi, vĩnh viễn không chút do dự mà mở ra.

Chẳng qua cô cũng chưa bao giờ từng bước vào, vẫn luôn duy trì khoảng cách như bình thường.

Anh dường như cũng vừa mới tắm rửa xong, trên người quấn áo choàng tắm, mái tóc đen còn hơi ướt, điện thoại tùy ý ném ở trên bàn, màn hình sáng lên, âm thanh phát ra bên ngoài.

Chu Phù vốn không định quấy rầy, lúc đang định bước nhanh đến phòng khách, cô đột nhiên cảm thấy giọng nói truyền đến từ điện thoại của Trần Kỵ trong phòng lại có chút quen tai.

Thấy Chu Phù một lúc lâu sau vẫn không có phản ứng với mình, Cô Lỗ cố gắng kêu meo meo vài tiếng.

Người đàn ông đưa lưng về phía cửa đang nói chuyện điện thoại nghe thấy tiếng động, lười biếng nghiêng người, đối diện với vẻ mặt xấu hổ của Chu Phù đang đứng ngoài cửa.

Lo lắng anh hiểu lầm mình nghe lén, Chu Phù mím môi, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.

Một giây sau, anh nhướng mày, ngoắc tay với cô, ý bảo cô vào đi.

Cô gái nhỏ khó hiểu chớp mắt, nhưng đôi chân lại ngoan ngoãn làm theo ý anh, chậm rãi bước vào phòng, rồi bước nhanh đến bên cạnh anh.

Chu Phù đánh giá bốn phía xung quanh phòng ngủ theo bản năng, căn phòng mặc dù lớn, nhưng so với phòng của cô thì nó trông giống như một phòng khách hơn.

Trần Kỵ hất cằm về phía điện thoại, thản nhiên nói: “Nói chào đi?”

“Hả?” Chu Phù theo ánh mắt của anh nhìn về phía điện thoại đang để trên bàn, thì thấy trên màn hình là người nhiều năm không gặp, là bà nội Tô Tú Thanh mà cô nhớ nhung khá lâu.

Chu Phù kinh ngạc quay đầu lại nhìn Trần Kỵ, ngay sau đó cầm lấy điện thoại ở trên bàn lên, nắm trong lòng bàn tay, giọng nói lập tức có chút nghẹn ngào, giọng điệu nói chuyện cũng không tự giác mang theo chút ý tứ nũng nịu: “Bà nội Tô…”

“Ôi chao, là Chúc Chúc à.” Tám năm không gặp, trên mặt bà lão rõ ràng lại thêm không ít dấu vết năm tháng, tóc cũng đã bạc đi, nhưng giọng nói vẫn là giọng nói gần gũi dịu dàng mà cô quen thuộc nhất, cho dù một thời gian dài không gặp lại, bà vẫn nhận ra cô đầu tiên, Tô Tú Thanh đau lòng nói: “Sao con vẫn chưa mập lên thế, vẫn gầy như vậy.”

Hốc mắt Chu Phù phiếm hồng, nhất thời không trả lời.

Ngược lại Trần Kỵ ở bên cạnh chậm rãi chen vào: “Ăn cơm còn không nhiều bằng con mèo kia nữa thì sao mập lên được.”

Tô Tú Thanh không thể che giấu sự đau lòng của mình: “A Kỵ, vậy con nên để ý nhiều chút, để Chúc Chúc dưỡng bệnh cho tốt, như này sao được. Chúc Chúc à, con cũng đừng tùy hứng, cơ thể là của mình, những thứ khác có thể không nghe A Kỵ, nhưng đối với chuyện ăn cơm này, con phải nghe lời nó đấy, hôm nào bà đi Bắc Lâm sẽ tới chăm con một chút.”

Trần Kỵ lười biếng đứng ở phía sau cô, nghe vậy liền đưa tay véo má cô: “Có nghe thấy không?”

Chu Phù không để ý đến anh, chỉ nói với Tô Tú Thanh: “Không cần phiền tới bà đâu ạ, chính bà cũng phải chăm sóc bản thân mình thật tốt.”

Trần Kỵ giật giật khóe môi, nói với Tô Tú Thanh trong video: “Bà à, cô ấy nguyện ý làm phiền con, bà bao nhiêu tuổi rồi mà còn đi đi lại lại, bà cứ yên tâm ở Kim Đường đi, khi nào rảnh rỗi, con sẽ đưa cô ấy trở lại gặp bà.”

“Ôi, được, được, phải trở về chứ, trở về bà nội sẽ nấu chút gì ngon cho hai đứa.” Tô Tú Thanh nói xong, lại nhìn chằm chằm Chu Phù, “Chúc Chúc, nghe A Kỵ nói, hai người các con kết hôn sao?”

Chu Phù vội nghiêng đầu nhìn về phía Trần Kỵ.

Người đàn ông không thèm để ý nói: “Vừa mới nói với bà nội một chuyện.”

Giọng nói Tô Tú Thanh ở đầu bên kia vẫn tiếp tục: “Thật tốt đấy đứa trẻ này, tám năm rồi, A Kỵ vẫn tìm con trở về, con không biết đó chứ, lúc trước sau khi con đi rồi, thằng nhóc này cũng không biết đã khổ sở như thế nào, mỗi ngày đều ôm chai rượu ở trong phòng ngủ của con ngồi ngốc cả ra, nó ngồi cả ngày cả ngày…”

Vẻ mặt Chu Phù giật mình.

Trần Kỵ nghe vậy không được tự nhiên mà hắng giọng, lập tức tiếp lời: “Được rồi, bà đau lòng cho cháu gái thân yêu của bà, cũng đừng bịa chuyện về con chứ, phòng của cô ấy trước kia vốn là phòng làm việc của con mà, sao con lại không thể ngồi ở đó?”

Chu Phù yên lặng ngước mắt nhìn anh.

Trần Kỵ lười biếng liếc mắt, sau đó theo thói quen đưa tay véo má cô lần nữa, thản nhiên nói: “Nhìn cái rắm.”

Chu Phù: “…”

“Được rồi, bà mau đi ngủ đi, bà đã bảy tám mươi tuổi rồi giờ này còn lên mạng lướt sẽ không ngủ được, sau này con đi Kim Đường gặp bà, không nói nữa nhé bà.”

Trần Kỵ nói xong, cũng không chờ Tô Tú Thanh trả lời, tiện tay tắt video.

Trong nháy mắt trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh.

Chu Phù im lặng đứng tại chỗ.

Trần Kỵ nhéo cằm cô: “Sao? Còn chưa đi? Muốn ngủ ở đây à? Tuổi không lớn, nhưng lại rất chủ động.”

Chu Phù: “…”

Cô cắn cắn môi, nhất thời cũng không biết nên nói gì với anh.

Trần Kỵ đưa tay ôm Cô Lỗ từ trong lòng ngực cô ra ngoài: “Trở về ngủ đi, bà nội không ngủ nên bà xã như em cũng không ngủ à.”

Bởi vì cách xưng “Bà xã” này vừa xa lạ vừa pha chút thân mật, tim Chu Phù đột nhiên lỡ một nhịp.

Không hiểu sao cảm thấy có chút xấu hổ.

Cô dứt khoát chạy vài bước nhỏ trở về phòng ngủ của mình.

Mặt nóng bừng, cô chui đầu vào trong chăn.

Nhưng mà đại khái là bởi vì giấc ngủ lúc chạng vạng kia thật sự thoải mái, nên lúc này bỗng nhiên kêu cô tiếp tục ngủ, cô liền ngủ không được.

Ở trên giường hơn nửa tiếng sau, Chu Phù bất đắc dĩ ôm chăn ngồi dậy.

Nhớ tới giấy chứng nhận kết hôn mà lúc sáng mang về từ Cục Dân Chính.

Rõ ràng là buổi chiều đã nhìn cả trăm cả ngàn lần, còn bị Trần Kỵ cười nhạo rằng một quyển sổ rách thì có gì đáng xem, nhưng giờ phút này nhớ lại, cô vẫn muốn xem lại thêm lần nữa.

Cô kéo chăn ra rồi xuống giường, đi đến bên cạnh bàn, bắt đầu lục lọi trong túi xách.

Chỉ là dù lục như thế nào cũng không tìm ra được.

Cô gái nhỏ nhíu mày thanh tú, chẳng lẽ là bị rớt ở bên ngoài?

Cô nghĩ rồi vội mở cửa bước ra phòng khách.

Không ngờ vừa mới đi đến cuối hành lang, đã thấy Trần Kỵ lười biếng dựa vào sô pha, ánh mắt bình tĩnh liếc nhìn đồ vật trong tay.

Mà thứ anh cầm giữa lòng bàn tay chính là cuốn sổ đỏ mà ban ngày cô nhìn thế nào cũng không đủ.

Chu Phù hắng giọng theo bản năng.

Người đàn ông trên ghế sô pha nghe thấy tiếng động, đột nhiên cất giấy chứng nhận kết hôn đi.

Rồi sau đó không được tự nhiên mà đứng dậy, nhướng mí mắt nhìn về phía cô, hiếm khi không lên tiếng.

Chu Phù mấp máy môi: “Không phải anh nói… cuốn sổ rách này không có gì hay để xem sao…”

Trần Kỵ giơ bàn tay to ra sau gáy mình bóp bóp, mặt không đổi sắc mà nghiêm túc nói: “Tôi muốn kiểm tra xem có lỗi chính tả linh tinh gì hay không thôi.”

Chu Phù: “…?”

Sau đó, cô nhẹ nhàng nói: “Ồ, vậy anh không cần kiểm tra đâu, buổi chiều em đã kiểm tra mấy lần, cũng không phát hiện ra có lỗi chính tả nào…”

Trần Kỵ: “…”

Chu Phù bước nhẹ nhàng tới bên cạnh anh ngồi xuống, thuận miệng hỏi: “Sao anh không trở về phòng ngủ đi?”

Trần Kỵ nghe vậy, miễn cưỡng nằm trở lại trên sô pha: “Tôi thích ngủ ở sô pha, không được à?”

“Được chứ.” Chu Phù liếm môi, cũng học theo anh, nằm xuống đầu kia, “Em cũng cảm thấy… ngủ sô pha, rất thoải mái…”

——

Tác giả có lời muốn nói:

Đâu Đâu: Trần Kỵ!! Có phải anh không! Không thể nào!!!

Chu Phù: +1

Trần Kỵ:? Được, Chu Phù, có lúc em sẽ khóc lóc cầu xin ông đây.

- -----oOo------