Nghe Tề Thương nói vậy, vẻ mặt Ninh Hồi ngơ ngác, nàng từng gặp Trưởng công chúa Trấn Quốc bao giờ? Haiz, bản thân nàng sao lại không biết chứ?
Trong lòng nghi hoặc không thôi, nhưng Ninh Hồi cũng không hỏi nhiều, dù sao thì lát nữa sẽ qua đó, cuối cùng sẽ biết thôi.
Chỉ là…
Vốn dĩ là ba người đi giờ lại có thêm Tề Thương, hôm nay nhiều việc, Sở Hốt từ sáng đã tiến cung cùng Bùi Chất, khi Ninh Hồi dậy đã không thấy bóng dáng nàng ấy đâu nữa. Vì không có Sở Hốt ở đây nên Thanh Đan đặc biệt bảo mấy thị vệ đi theo, hiện giờ có Tề Thương đi cùng lại có thể bớt đi vài người.
Từ Cẩm Tây viện ra phủ mất một đoạn đường không ngắn, Ninh Hồi từ xa đã thấy Bùi Hân được Quất Hạnh và Lê Nhị đỡ tới. Nàng ta mặc váy dài thanh khiết, búi tóc không có trang sức, khi đi có chút nghiêng ngả, có lẽ là quỳ lâu ở viện Phúc An nên bị thương.
Đi tới gần một chút, Bùi Hân ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua nàng, hai mắt sưng u ửng đỏ, quầng thâm mắt dày đặc, khuôn mặt không dặm phấn lại càng lộ rõ vẻ suy sụp mệt mỏi.
Quất Hạnh và Lê Nhị chào một tiếng thiếu phu nhân, Bùi Hân cũng nghẹn ngào gọi một tiếng đại tẩu, sau đó nhanh chóng cúi đầu rời đi.
Bùi Hân đi xa một đoạn thì đột nhiên đứng thẳng thân mình, quay đầu nhìn lại. Ninh Hồi đi tuốt đằng trước, Tề Thương cầm kiếm đi theo phía sau nàng, Tề Thương và Sở Hốt đều là người đắc lực nhất bên cạnh Bùi Chất, từ khi nào lại ở bên cạnh Ninh Hồi?
Bùi Hân cong khóe miệng cười khổ vài tiếng, lại nghĩ tới lời nói vừa rồi của ông ngoại, cổ họng dâng lên cảm giác chua xót.
“Đại tỷ làm sao vậy?” Bùi Trân đi từ một hướng khác tới, thấy dáng vẻ chật vật khó coi của Bùi Hân, biết rõ nguyên do còn cố tình hỏi.
Có câu nói đánh rắn phải đánh dập đầu, còn có câu bỏ đá xuống giếng, nàng ta trước giờ không đối phó lại với Bùi Hân, giờ trong tình huống này mà không nói vài lời thì đúng là có lỗi với bản thân mình.
Bùi Hân thờ ơ liếc nhìn nàng ta, thái độ khác thường không nói tiếng nào im lặng rời đi.
Nha đầu bên cạnh Bùi Trân nhìn bóng dáng nàng rời đi nhỏ giọng nói: “Đại tiểu thư có người mẹ như vậy cũng thật là đáng thương.”
Bùi Trân nắm khăn trong tay cười lạnh: “Nàng ta thì có cái gì mà đáng thương? Nếu không có Chu thị, dựa vào nàng ta có thể sống tự do như vậy mười mấy năm qua sao? Nực cười!” Nếu không có Chu thị chống lưng, nàng ta đi tới đâu là bày ra tính tình Đại tiểu thư tới đó, ai thèm để ý tới nàng ta?
Bùi Hân đi rồi, Bùi Trân cũng không muốn đứng trên đường hứng gió lạnh, tâm tình vui vẻ dắt nha đầu quay lại viện của Châu di nương chia sẻ niềm vui với bà ta.
Con đường lát đá cuội vốn dĩ có chút chật chội rất nhanh đã không còn bóng người, lá khô rải rác trông thật thê lương.
Ninh Hồi ngồi trong xe ngựa ăn quýt, trong lòng vẫn nhớ tới 100 nghìn của mình: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, định vị ra được chưa?”
Giá trị xanh hóa trong không gian hệ thống dần tăng tên, mấy hôm trước Thanh Thanh Thảo Nguyên dùng cặp vuốt của mình phối hợp với giá trị xanh hóa tiến hành thiết lập lại hệ thống, hiện giờ không chỉ có thể định vị chuẩn xác giá trị xanh hóa của cây cối mà còn có thể cung cấp lộ tuyến hành động tốt nhất, rất tuyệt vời.
Thanh Thanh Thảo Nguyên dừng đôi tay đang gõ liên hồi trên màn hình, lôi ra một cái bình xanh lá ở bên kia: “Tìm thấy rồi, người xem, ở đây này.”
Nó nắm cây gậy nhỏ chọc chọc, ai ngờ hệ thống không nhạy không thể mở lên ngay lập tức, gấu trúc tức giận trực tiếp ném gậy đi, dùng móng vuốt vỗ vào cái bình xanh lá thì mới làm ra.
Thanh Thanh Thảo Nguyên hận sắt không thành thép: “Món đồ chơi này giống hệt ký chủ người, không đánh thì không biết cố gắng, đúng là tức chết ta!”
Ninh Hồi: “...” Có tin ta đánh ngươi không?
Thanh Thanh Thảo Nguyên nhanh chóng nghiêm túc trở lại: “Cây xanh lần này chúng ta có thể tạm thời gọi là cây hoa lê nhỏ, tuy rằng trông có vẻ nhỏ hơn nhiều so với cây ở núi Thiên Diệp nhưng giá trị đều như nhau. Cây to đã không nhổ nổi rồi, cái cây nhỏ này tuyệt đối không thể để tuột mất khỏi tay!”
Giá trị xanh hóa cao hiếm có, bỏ lỡ không biết liệu có còn lần sau hay không.
Ninh Hồi gật đầu thật mạnh vài cái: “Thanh Thanh Thảo Nguyên ngươi yên tâm, ta hiểu rõ mà.”
Vẻ mặt Thanh Thanh Thảo Nguyên hiền từ: “Tốt lắm. Cây hoa lê nhỏ cuối cùng cũng thấy địa điểm, xem đi, chính là nơi này!”
Ninh Hồi không quá hiểu thao tác bên trong hệ thống, mở miệng hỏi: “Là chỗ nào?”
“Ừm…” Thanh Thanh Thảo Nguyên để sát màn hình tới nhìn chữ nhỏ ở góc, gằn từng chữ một nói: “Trong phủ Trưởng công chúa Trấn Quốc.”
Ninh Hồi: “Hơ…” Trùng hợp như vậy luôn sao??!
…
Phủ Trưởng công chúa Trấn Quốc ở phố Đông Du, nơi này an tĩnh hơn những địa phương khác nhiều, Trưởng công chúa Trấn Quốc có địa vị cao, từ quan lớn quý nhân tới dân thường bách tính không ai dám tới đây làm càn, cho dù Trưởng công chúa lâu không ở kinh đô, uy danh của bà ấy vẫn có sức nặng như lúc trước.
Khác hoàn toàn với sự xa hoa tráng lệ trong phủ Trưởng công chúa Hoa Dương trong trí nhớ của Ninh Hồi, tòa nhà trước mặt này đặc biệt quạnh quẽ, ảm đạm.
Chỉ có một ma ma chừng bốn mươi tuổi canh giữ ở bên cửa dưới tấm biển sơn hồng, mặc áo ngắn màu xanh sẫm, gò má hơi lõm, so với người bình thường thật sự rất gầy. Đôi tay bà ấy giao nhau đặt trước bụng, dáng vẻ trầm ổn bình tĩnh.
Ninh Hồi vừa xuống ngựa bà ấy đã lập tức lên đón, giữ khoảng cách nhất định, cũng nở nụ cười không quá thân thiết dẫn nàng vào bên trong.
Đi qua cây cầu gỗ giả sơn, rồi lại đi qua hành lang dài nhà thủy tạ, lão ma ma dẫn nàng tới trước một căn viện vẫn chưa đề tên.
“Trưởng công chúa ở bên trong, Bùi thiếu phu nhân tự đi vào đi. Nhân thủ trong phủ không đủ, lão nô còn phải tới nhà bếp lo liệu nữa.”
Lão ma ma nhanh chóng lui xuống, Ninh Hồi nhìn bốn phía xung quanh đánh giá cảnh sắc một lát. Tề Thương đẩy cửa gỗ khép hờ ra mời nàng đi vào, Ninh Hồi xách váy, vừa vào đã thấy bóng người ngồi dưới cổ thụ khô khốc.
Bàn đá ghế đá, cành khô lá rụng, trong tay người đó cầm quân cờ đen dừng trên bàn cờ, lúc quay đầu nhìn thấy người tới thì hơi lộ ra chút ý cười, đặt Phật châu trên tay xuống: “Đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?”
Ninh Hồi nhìn đến nỗi có chút kinh ngạc: “Pháp Chân sư phụ? Sao người lại ở đây?”
Pháp Chân phủi lá khô rớt trên y phục xuống, cũng không trả lời mà chỉ nhìn nàng. Ninh Hồi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tề Thương, bừng tỉnh hiểu ra: “Người là… Trưởng công chúa điện hạ sao ạ?!” Chẳng trách Tề Thương nói nàng từng gặp.
Pháp Chân nghiêng người ngồi đó giơ tay lên với nàng, Ninh Hồi cũng thuận theo ngồi vào phía đối diện bà ấy.
“Biết chơi cờ không?”
Ninh Hồi lắc đầu: “Không biết ạ.”
Pháp Chân nghe vậy lại tự mình nhấc một quân cờ trắng lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống. Tề Thương có việc vội vàng xin cáo lui, bà ấy không để ý chỉ gật đầu, toàn bộ tâm tư đều đặt trên bàn cờ.
Trong viện an tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thu cuốn lá rụng khẽ khàng, Pháp Chân lại hỏi: “Muốn học không?”
Ninh Hồi còn chưa phản ứng lại được, bà ấy lại ngước mắt nhìn đôi mắt hạnh trong sáng của nàng, đột nhiên bật cười: “Thôi vậy, dù có học thì cũng không thể là ta dạy ngươi.” Ván cờ với bà giống như chiến trường sinh tử, loại âm mưu tính kế chém gϊếŧ máu me này nếu thật sự giao cho nàng, Bùi khanh ngoài miệng không nói, trong lòng e là cũng sẽ oán trách bà.
Ninh Hồi nghe vậy có chút mơ hồ, mấy người cổ đại này cứ luôn nói chuyện không rõ ràng, lắm lúc nàng nghe mà không hiểu mô tê gì hết!
Ninh Hồi có lòng hỏi vài câu, Pháp Chân lại không nói chuyện nữa, cúi đầu nghiên cứu ván cờ. Nàng cũng không tiện quấy rầu, trong lòng cân nhắc chính sự của mình.
Nói ra cũng là có duyên, cây hoa lê lớn là của Pháp Chân, cây hoa lê nhỏ Thanh Thanh Thảo Nguyên định vị lại ở trong phủ công chúa, cực kỳ có khả năng cũng là của bà ấy. Cho dù không phải của bà ấy thì cũng chắc chắn là có chút liên quan tới bà ấy.
Ninh Hồi nghĩ vậy xong lại càng cảm thấy đứng ngồi không yên, do dự không biết có nên hỏi thẳng hay không.
Người đối diện thỉnh thoảng lại nhìn tới, năm giác quan của Pháp Chân so với người thường nhạy bén hơn nhiều, đương nhiên có thể phát hiện ra, động tác cầm cờ dừng lại, khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì thế? Có gì muốn nói thì cứ nói thẳng.”
Giọng điệu bà ôn hòa, ở trong am miếu cũng trở nên từ bi hơn, cộng với tâm tính vốn dĩ trầm ổn đoan chính, cực kỳ có thể trấn an lòng người.
Ninh Hồi mím môi, hỏi người ta có cây hoa lê hay không thì thật sự quá đường đột, bèn cười nói: “Không có gì ạ, ta đang nghĩ tới cây hoa lê thấy ở trên núi Thiên Diệp ngày hôm đó, lúc đó trở về còn nhắc mãi muốn trồng một cây như vậy trong sân, nhất định cũng sẽ đẹp như phía sau am Thanh Thủy.”
Pháp Chân khẽ cười nhìn thoáng qua nàng, không chút để ý nói ra một câu khiến Ninh Hồi suýt chút nữa nhảy dựng từ ghế đá lên.
“Trùng hợp là ta có mang một cây nhỏ từ trên núi về, vốn là cùng gốc sinh ra với cây sau núi, chắc hẳn cũng sẽ phát triển rất tốt giống nó.”
Tay Ninh Hồi trong ống tay áo nắm chặt lại, lòng bàn tay cào ra dấu vết mới cố gắng đè nén sự kích động trong lòng. Nàng cong cong mi mắt, nở nụ cười ngọt ngào khiến Pháp Chân hơi ngây người.
“Trưởng công chúa, ta muốn…
Ninh Hồi mới nói được một nửa, Pháp Chân lại không hề báo trước đột nhiên lên tiếng ngắt lời sắp nói ra tới miệng của nàng: “Thời gian không còn sớm nữa, lát nữa nên tiến cung thôi.”
Bà làm như không thấy vẻ mặt vui mừng hớn hở mà Ninh Hồi vụng về che giấu, ánh mắt bình thản dừng trên người nàng như dòng nước suối lẳng lặng chảy, lăn vài hạt Phật châu rồi lại nói tiếp: “Ngươi ăn mặc thế này cũng đơn giản quá. Phỉ Vân, dẫn thiếu phu nhân vào trong buồng sửa soạn lại đi.”
Bà vừa dứt lời, tỳ nữ vẫn luôn đứng dưới tán cây làm nền lập tức đáp vâng, đi tới bên cạnh Ninh Hồi làm động tác mời với nàng.
Ninh Hồi vô cùng nóng ruột, nhưng trong tay Trưởng công chúa có vốn to 100 nghìn, không không không… là vốn to 200 nghìn, người ta hiện giờ rõ ràng không để ý tới nàng, nàng cũng không thể đắc tội, chỉ đành ba bước đi thì một bước quay đầu nhìn, sau đó lại theo chân Phỉ Vân vào buồng chải chuốt trang điểm.
Ninh Hồi vừa rời khỏi Pháp Chân lại ngồi trở lại bàn đá tiếp tục chơi nốt ván cờ còn dang dở.
Khi Bùi Chất tới đúng lúc bà chơi xong ván cờ này, đang nhặt quân cờ lại rổ cờ. Tiếng ngọc thạch va vào nhau rất dễ nghe, Pháp Chân hơi nheo mắt lại, có chút hưởng thụ.
“Trưởng công chúa, Thánh thượng bảo vi thần tới đón người nhập cung.” Hôm nay là ngày vui mừng vạn thọ Thánh thượng, Bùi Chất thay bộ y phục đen thường ngày, cũng cởi bỏ áo choàng chống lạnh, trên người mặc một chiếc áo khoác màu lam thêu mây hoa may mắn, dáng người đĩnh đạc, rất ra dáng quân tử ngọc thụ lâm phong.
Pháp Chân cũng không sửa lại xưng hô của hắn, ánh mắt ẩn chứa sự thưởng thức: “Nên mặc như vậy mới phải, rất hợp với tuổi tác, tốt nhất là cất hết mấy bộ xiêm y đen thui kia đi.”
Bùi Chất ngồi xuống vị trí Ninh Hồi vừa ngồi theo ý của bà ấy. Hắn nhìn xung quanh vẫn không thấy bóng dáng Ninh Hồi đâu, hơi nhíu mày lại, Pháp Chân thấy vậy khẽ cười: “Ở trong buồng sửa soạn, chúng ta đợi thêm một lát.”
Bùi Chất gật đầu: “Vâng.”
Đôi mắt hắn nhìn vào mấy chiếc lá dưới đất, vẻ mặt trầm tĩnh không biết là đang nghĩ gì. Người ngoài không thể nhìn ra nhưng Pháp Chân cũng coi như là người đích thân dạy dỗ hắn trưởng thành, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết được đôi ba phần. Bà ấy ẩn chứa ý cười, nhẹ giọng nói: “Bùi khanh, ta đặc biệt mang một gốc cây giống hoa lê từ núi Thiên Diệp về, vốn dĩ định tặng cho thê tử ngươi, nhưng giờ ta lại đổi ý rồi.”
Bùi Chất nâng mí mắt lên, hàng mi dài khẽ run lên, không nói gì.
Pháp Chân khẽ cười một tiếng: “Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là tặng cho ngươi đi.”
Ánh mắt Bùi Chất lộ ra vẻ khó hiểu: “Trưởng công chúa?”
“Nàng ấy cực kỳ thích thứ đó, ta tặng cho ngươi, ngươi tặng cho nàng, tâm tư nàng vui vẻ thì cũng có thể khiến ngươi phấn khởi, chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?”