Từ ngày hôm qua trước cửa phủ đệ của Ngụy Thành Vãn ở phố nam đã liên tục có người ra người vào. Thân là vị Quận chúa duy nhất đương triều, người thông minh chỉ hơi động não liền biết địa vị của vị này trong lòng Đương kim Thánh thượng là thế nào. Có được tước vị này là do nể mặt Ngụy Vân Noãn cũng có thể do lòng yêu thương của Bệ hạ, tóm lại cứ qua lại cũng không sai.
Xe ngựa gỗ của Bùi Chất dựng lại cách bậc thềm không xa. Tống Thanh Thanh mới đi ra từ bên trong, nàng ta đứng bên đường đưa mắt nhìn qua vài lần, hai bên là thị vệ mặc áo đen, đội mũ, bên hông đeo vỏ trường kiếm màu đen, vẻ mặt không có biểu tình, trông rất giống vẻ mặt của người chết nằm trong quan tài. Tống Thanh Thanh nhớ tới mỗi ngày cha mình ở trong phủ đều dậm chân nắm râu mắng Đốc Ngự tư là một đám cương thi, bộ dạng lúc nào cũng như sắp lên cơn, mí mắt bất giác co giật.
“Huyện chúa?”
Nàng ta cầm váy đứng im một lúc thật lâu không nhúc nhích, thị nữ đứng phía trước vén màn xe lên gọi nàng ta.
Tống Thanh Thanh lắc đầu vứt những suy nghĩ miên man ra khỏi đầu, lúc này mới giẫm lên bậc bước vào trong xe, trước khi đi còn ló đầu ra nhìn về hướng đường lớn. Gần đây thời tiết khá lạnh mà tâm trạng ảm đạm lại tốt hơn. Ngụy Thành Vãn nằm trên giường vô cùng thoải mái, nàng ta dù có muốn mất hứng cũng khó.
Chẳng qua là...
“Không biết Bùi Chất đến đây có việc gì.”
Thị nữ trải đệm ra trên ghế, cười trả lời: “Chắc là tới điều tra chuyện Quận chúa trúng độc.”
Tống Thanh Thanh bĩu môi: “Cũng không biết là ai làm, ngươi nói xem, sao không ra tay tàn độc hơn, độc chết nữ nhân kia đi?”
Chủ tử Tống phủ không thèm giữ miệng nói chuyện riêng từ này ra khiến thị nữ bên cạnh bất đắc dĩ: “Huyện chúa...”
Tống Thanh Thanh quay đầu đi không nói lời nào, thôi quên đi, có lẽ chuyện sau này Ngụy Thành Vãn phải về Giang Đô cũng không liên đến nàng ta, nên không đề cập đến nữa cũng được.
Việc Bùi Chất phụng mệnh đến đây hoàn toàn nằm trong dự kiến của Ngụy Thành Vãn. Cả căn phòng ngập tràn hương thơm hoa sơn trà, nàng ta nhẹ nhàng ngửi hai hơi, dựa người vào gối mềm nghe Oanh Nhi bẩm báo, hơi gật đầu, dung nhan tinh xảo lộ ra ý cười, khẽ mấp miệng nói: “Đi mời hắn vào đi.”
Làm sao một nam nhân lại có thể đi vào khuê phòng của nữ nhân được?
Oanh Nhi hơi khựng lại, trong lòng xa xả oán thầm nhưng không dám lên tiếng.
Trước kia nàng ấy chỉ biết tâm tư Quận chúa khó đoán, hiện giờ mới phát hiện không có việc gì vị chủ tử này không dám làm. Chỉ là vì kết cục của Văn ma ma còn sờ sờ trước mắt nên dù nàng ấy có đầy một bụng những lời muốn nói nhưng có thể không nói thì nàng ấy sẽ im lặng, có thể không lên tiếng nàng ấy sẽ không lên tiếng, nếu lỡ đắc tội với người này thì nàng ấy chết thế nào còn chưa biết được.
Oanh Nhi nghe lệnh cúi đầu uốn gối đi ra ngoài mời người.
“Quận chúa mời Thế tử vào phòng.”
Bùi Chất đứng ngoài cửa khóe miệng nhếch lên cười lạnh, ánh mắt sắc bén đảo qua đám thị vệ đứng phía sau: “Nếu Quận chúa đã có nhã ý muốn mời thì các người hãy cố gắng kiểm tra cho kỹ vào, đừng phụ ý tốt của Quận chúa.”
Mấy người đồng thanh đáp lời, đồng loạt bước lên phía trước. Oanh Nhi nhìn những nam nhân thân hình cao to kia mà lo lắng đến độ trên trán đổ mồ hôi, tay dưới ống tay áo nắm chặt: “Làm sao có thể thế được?”
Bùi Chất lười mở miệng, Tề Thương đứng phía sau bên phải hắn hỏi ngược lại: “Quận chúa miệng vàng lời ngọc nói thế thì sao lại không được?” Bọn họ và Thế tử đều là nam nhân, cái gì nên có bọn họ cũng đều có, Thế tử có thể đi vào thì tại sao bọn họ không thể vào?
Oanh Nhi ấp úng nói không ra lời, mà lúc này mấy tên thị vệ đã vén rèm đi vào.
Bùi Chất không để ý tới Oanh Nhi nữa, dẫn theo Tề Thương và đám người còn lại trực tiếp đi đến phòng Văn ma ma.
Thi thể Văn ma ma được đưa đi từ hôm qua, trong phòng trống trải sạch sẽ, bình sứ và chén tròn đặt ngay ngắn trên chiếc bàn gỗ nhỏ, trên đầu giường đặt hai chiếc áo choàng bằng gấm màu xám, trên chiếc bàn nhỏ trước giường là vài món linh tinh khác.
Bùi Chất đi vào, liếc mắt nhìn hai lần mới thu hồi ánh mắt bước ra ngoài, đúng như hắn suy đoán, Ngụy Thành Vãn đã xử lý sạch sẽ chứng cứ rồi.
Mặt trời khuất một nửa trong mây, Bùi Chất khoác áo choàng đứng nhìn lá vàng rơi ngập đầy nắng trên sân.
“Thế tử.” Tề Thương cầm kiếm mở miệng: “Chúng ta tra thế nào đây?”
Nhắc mới nhớ, chỉ cần có liên quan đến Quận chúa An Lăng thì bọn họ đều không tìm thấy một chứng cứ trực tiếp liên quan nào. Nói vậy thì Quận chúa An Lăng này cũng có bản lĩnh, khiến bọn họ tìm kiếm cả ngày mà cũng không biết nên đi theo hướng nào cho đúng.
Bùi Chất lạnh lùng liếc hắn: “Định tra thế nào thì làm thế đấy.” Muốn thế nào thì cứ thế mà làm.
Tề Thương kinh ngạc nói: “Ý của người là...”
Bùi Chất: “Tai cũng điếc luôn rồi à?”
Tề Thương: “...” Đại nhân, người bị nghiện công kích cá nhân rồi đúng không.
Tề Thương buồn bực nhận chỉ thị của đại nhân nhà mình, trong lòng lại càng thêm hâm mộ Sở Hốt, nghĩ thầm khi nào đó vẫn nên thương lượng cùng nàng ấy mới được, phải đổi công việc đi thôi, rốt cuộc làm việc trong phủ vẫn thoải mái hơn.
Đám người Tề Thương đi quanh phủ tìm kiếm cả ngày, còn Bùi Chất vẫn luôn đứng bên ngoài hơi rũ mắt, không biết đang suy nghĩ gì. Mãi đến khi mặt trời đã lặn phía tây hắn mới khoác áo choàng dẫn người hồi cung.
Oanh Nhi chặn phía trước muốn nói điều gì đó nhưng Tề Thương đã nâng kiếm lên đánh vào cánh tay đang giơ lên của nàng xuống, cả nhóm người bước qua đình viện của phủ đệ đi ra ngoài mà không thèm ngó ngàng gì.
Một vài người trong tay có cầm theo mấy món đồ, có vài món là y phục của Văn ma ma, một số là bộ ấm trà và bánh ngọt, thậm chí còn có yên ngựa lấy từ chuồng ngựa.
Oanh Nhi che chỗ khuỷu tay đang đau lại, nhìn về phía những bóng lưng đang dần xa, dậm chân một cái rồi đi nhanh về phòng.
Căn bệnh do lần trước rơi xuống nước của Ngụy Thành Vãn mãi vẫn không dứt, so với trước kia sức khỏe đã yếu hơn rất nhiều, hôm qua còn dính một ít độc dược, sợ là nếu không chữa trị kịp thời thì trong một khoảng thời gian cũng khó mà khỏe lại được. Sắc mặt nàng ta tái nhợt không nhìn ra huyết sắc, ngón tay mảnh khảnh sờ lên hình thêu hoa mẫu đơn đỏ trên chăn: “Thế nào rồi?”
“Quận chúa, bọn họ lấy rất nhiều thứ đi. Người nói xem có phải bọn họ đã phát hiện ra chuyện gì rồi không?”
Ngụy Thành Vãn chuyển động mắt cho bớt khô: “Ngươi chỉ cần câm miệng lại là bọn họ sẽ không điều tra được gì.”
Oanh Nhi căng cứng người, nuốt nước bọt trong sự ngạc nhiên: “Nhưng...”
“Không có nhưng nhị gì hết.” Ánh mắt Ngụy Thành Vãn như cơn gió lạnh thấu xương mang theo băng tuyết thổi qua, cắt lên cơ thể nàng làm nàng đau đớn. Oanh Nhi cắn chặt hàm răng, cố nén sự hoảng sợ dâng trào trong lòng, tự nhắc mình không được lộ ra tí sơ hở nào.
Oanh Nhi không nói gì nữa, cung kính đứng bên khung giường, miệng niệm đi niệm lại Thanh Tâm chú. Ngụy Thành Vãn thấy vậy thì vừa lòng nhắm mắt nằm nghỉ ngơi.
Sẽ không ai biết chuyện gì đã xảy ra và cũng không ai có thể tìm được bằng chứng.
Ngạn Hà đã làm việc thì nàng ta đương nhiên rất yên tâm.
Nhưng nàng ta không hề nghĩ đến, sau khi đám người Bùi Chất rời đi chưa đến nửa canh giờ thì Ngự tiền thị vệ mặc áo gấm thêu mãnh hổ phi ưng đã xông vào phủ.
Ngụy Thành Vãn bị Oanh Nhi lay tỉnh, mở đôi mắt vẫn còn mơ hồ nhìn vào những chiếc tua màu xanh lam treo trên màn.
Vừa rồi nàng ta đã có một giấc mơ, mơ thấy mình trùng sinh. Nàng ta mơ thấy cô cô của mình, vị cô cô nổi danh thiên hạ vì vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành.
Trên búi tóc cô cô cài một đóa hoa sơn trà trắng tinh khiết đứng nhìn nàng ta cười giống như khi nàng ta còn bé, ôn nhu động lòng người, tuyệt sắc khuynh thành.
Cảnh trong mơ bị người đánh tan, Ngụy Thành Vãn phục hồi lại tinh thần thấy rất không vui.
Oanh Nhi bất chấp sắc mặt khó coi của nàng ta, nửa quỳ trước giường, vẻ mặt nôn nóng kinh hãi, khi nói còn ẩn chứa tiếng khóc: “Quận chúa, Quận chúa, không ổn rồi! Bên ngoài...”
Oanh Nhi mới nói được nửa lời thì đã nghẹn lại, không nói được nửa câu sau, bên ngoài có người không hề kiêng dè đã vén rèm châu bước vào.
Oanh Nhi bị tiếng chân đều đặn mạnh mẽ phía sau dọa cho mềm nhũn, ngã trên mặt đất. Ngụy Thành Vãn đang nằm trên giường vừa ngước mắt lên đã thấy một người mặc áo gấm đỏ sậm thêu hình mãnh hổ phi ưng sinh động như thật, ánh mắt nàng ta hơi chững lại, đột nhiên nhớ tới điều gì đó liền ngồi thằng dậy.
So với Oanh Nhi kinh hoàng luống cuống thì Ngụy Thành Vãn bình tĩnh hơn nhiều, nàng ta nhìn người mới bước vào nói: “Các ngươi có biết đây là nơi nào không?”
Người cầm đầu trả lời: “Khuê phòng của Quận chúa.”
Ngụy Thành Vãn trầm giọng nói: “Nếu đã như thế thì chắc hẳn ngươi cũng biết tự ý xông vào đây sẽ phạm phải tội gì không?”
Người nọ không kiêu căng không nịnh nọt, trả lời: “Thần phụng mệnh Hoàng đế cố ý đến mời Quận chúa vào cung một chuyến.”
Ngụy Thành Vãn lạnh lùng nhìn hắn: “Đi ra ngoài.” Sau đó nói với Oanh Nhi: “Thay y phục, trang điểm.”
Ngụy Thành Vãn chống cơ thể mềm nhũn yếu ớt xuống giường. Oanh Nhi thay y phục cho nàng ta mà tay run rẩy. Tuy chuyện này không phải do nàng ấy làm, nhưng dược là do nàng ấy mua về, Văn ma ma tốt xấu gì cũng từng hầu hạ Hoàng đế, nếu thật sự điều tra ra chân tướng thì nàng ấy thân là thị nữ thân cận của Quận chúa đến tám chín phần sẽ phải chết .
Oanh Nhi hoảng sợ. Ngụy Thành Vãn dứt khoát giựt lấy bút vẽ chân mày từ tay nàng ấy, tự mình nhìn vào gương vẽ mấy nét.
Dáng vẻ bình tĩnh của nàng ta làm cho Oanh Nhi không nhịn được nhìn trộm vài lần, Quận chúa vẫn là Quận chúa, đám hạ nhân bọn họ không thể so sánh.
Sau khi trang điểm che đi nét nhợt nhạt vô lực ban nãy trên gương mặt, cả người Ngụy Thành Vãn bây giờ dường như tràn đầy sức sống.
Oanh Nhi đỡ nàng ta ra cửa. Trước khi đi còn giương mắt nhìn bầu trời u ám, hy vọng Bệ hạ không tra ra việc này là do Quận chúa làm. Nàng hy vọng mình còn có thể thấy ánh mặt trời ngày mai.
Bên trong Tử Thần điện không có tiếng động nào. Bùi Chất bình tĩnh đứng bên ngoài, dửng dưng nhìn cái lư vàng khắc hình con kỳ lân hai tai ba chân nằm giữa điện.
Trương công công cầm phất trần trên tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, lật tay xoa lên vạt áo, cẩn thận thay trà nóng cho Chiêu Nguyên Đế.
Người trong điện ai cũng có suy nghĩ riêng của mình. Lúc này, một tiểu thái giám đi bước nhỏ tiến vào bẩm báo Quận chúa An Lăng đến. Trương công công nghe vậy trong nháy mắt liền dựng thẳng sống lưng, cả cơ thể và tinh thần đều căng thẳng cao độ.
Bùi Chất không mảy may quan tâm nàng ta có đến hay không, cũng chẳng buồn liếc nhìn nàng ta.
Ngụy Thành Vãn dựa nửa người vào Oanh Nhi đi đến, bước đi yếu ớt, cơ thể lung lay như sắp đổ, khi đến gần Bệ hạ thì thở hổn hển quỳ xuống thỉnh an.
Người bên trên mãi không cho nàng ta đứng dậy nhưng nàng ta cũng không hề hoảng hốt, quỳ trên mặt đất không nhúc nhích.
Hơi thở quanh người Chiêu Nguyên Đế u ám lạ thường. Ông gác bút lông chu sa trên tay xuống, cầm lấy tấu chương, chậm rãi khép lại rồi tùy ý ném sang một bên.
“Biết trẫm gọi ngươi tới đây để làm gì không?”
Ngụy Thành Vãn cúi người, nhẹ giọng trả lời: “An Lăng không biết.”
Hàm Chiêu Nguyên Đế căng chặt: “Chính bản thân ngươi đã làm gì mà ngươi cũng không biết sao?”
Ngụy Thành Vãn vẫn cúi người đáp: “An Lăng không biết.”
“Được, được, được!” Chiêu Nguyên Đế đập tay lên ngự án, chung trà và giá bút đều lắc lư, ông đứng dậy, ném quyển sổ con Bùi Chất mới đem vào xuống đất, sổ con rơi xuống ngay trước mặt Ngụy Thành Vãn.
Ngụy Thành Vãn nhặt lên, lật xem, ánh mắt dừng lại ở hai chữ “Bùi Chất” nằm ở cuối cuốn sổ.
Ánh mắt Chiêu Nguyên Đế tối sầm: “Ngươi có biết những điều nói trong đó không?”
Ngụy Thành Vãn duỗi thẳng thắt lưng, ngẩng đầu nhìn vào mắt ông: “An Lăng không biết.”
Đến lúc này rồi mà vẫn còn bày ra cái bộ dạng này được, Chiêu Nguyên Đế thấy vậy cũng không khỏi cười lạnh hai tiếng: “Chẳng lẽ là vu oan cho ngươi?”
Ngụy Thành Vãn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Bùi Chất, lớn tiếng trả lời: “Đúng vậy.” Nàng ta đã xóa sạch mọi chứng cứ, tất cả những chứng cứ nói trong này đều được ngụy tạo, như vậy đương nhiên là vu khống nàng ta rồi.
Bùi Chất nhướng mày, miệng có ý cười, chắp tay lộ ra ngoài áo choàng hành lễ với Chiêu Nguyên Đế: “Bệ hạ, Quận chúa nói như thế chẳng phải đang nói vi thần phạm tội khi quân sao?”
Sắc mặt có vẻ tái nhợt của hắn mang theo ý giễu cợt: “Không biết vi thần đã đắc tội Quận chúa từ lúc nào.”
Ngụy Thành Vãn cười khẽ hai tiếng, trong đôi mắt đẹp hiện ẩn chứa sự khó chịu mơ hồ: “Vậy ta hỏi Thế tử, An Lăng ta không cẩn thận đắc tội Thế tử từ khi nào vậy mà lại khiến Thế tử ngụy tạo chứng cứ ghép tội ta. Thế tử phải biết việc người làm có trời cao đang quan sát đấy.”
Nghe nàng ta nói mấy chữ “có trời cao đang quan sát” này, đừng nói chỉ Bùi Chất mà biểu cảm của những người khác trong điện cũng có vẻ một lời khó mà nói hết.
Bùi Chất bình tĩnh thu lại biểu cảm, nhìn về phía Chiêu Nguyên Đế nói: “Bệ hạ, lời nói của một mình vi thần quả thực không thích hợp, nếu Quận chúa không nhận thì thần khẩn cầu Hoàng thượng giao việc này cho Đại Lý tự thẩm tra, cũng miễn cho thần bị gán tội khi quân đại bất kính.”
Ngụy Thành Vãn nghe lời Bùi Chất nói trong lòng liền trầm xuống.
Hai người bên dưới ai cũng tỏ vẻ chính trực, Chiêu Nguyên Đế tức giận đau cả ruột gan, ném chén trà xuống đất, chỉ vào Ngụy Thành Vãn tức giận nói: “Chuyện đến lúc này rồi mà ngươi vẫn còn hồ đồ, ngang bướng như vậy sao!”
“An Lăng chưa từng làm chuyện này. Trong phủ đều là người của Lục thúc phái đến, An Lăng không có dũng khí ám sát Văn ma ma, cũng không có gan lớn đến mực tự mình bày trò khiến mình trúng độc.” Ngụy Thành Vãn bị nước trà bắn lên mặt cũng không lau, quỳ nghiêm chỉnh dưới đất.
Chiêu Nguyên Đế suýt nữa thì tức giận đến mức bật cười: “Ngươi cho rằng trẫm không biết cô cô của ngươi giao Ngạn Hà cho ngươi sao?”
Nghe vậy nhịp thở của Ngụy Thành Vãn hơi ngừng lại: “Cô cô của ngươi bảo hắn đi theo ngươi là để bảo vệ ngươi, thế mà ngươi lại bảo hắn âm thầm làm bậy, An Lăng, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Ngũ công chúa của trẫm mới tám tuổi cũng đã biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, thế mà ngươi lại không bằng một đứa trẻ tám tuổi!”
Hai chữ Ngạn Hà vừa được nói ra, Ngụy Thành Vãn liền ngẩn người.
Chiêu Nguyên Đế ở trên cao nhìn xuống nên rất dễ dàng thấy được những biến hóa trong nét mặt nàng ta, trong lòng vô cùng thất vọng và tức giận: “Ngạn Hà vốn là người có xuất thân từ ám vệ doanh của trẫm.”
Ngụy Vân Noãn có danh tiếng tốt. Năm xưa thời cuộc rung chuyển, họa nổi lên ở tứ phía, luôn có những kẻ không có mắt không sợ chết thèm muốn, vì lo lắng đám người kia nên ông mới đưa người xuất sắc nhất là Ngạn Hà cho bà.
Ông luôn tôn trọng Ngụy Vân Noãn, người đã đưa đi rồi thì sẽ không có bất kỳ liên hệ gì với ông nữa. Ông vẫn luôn cho rằng Ngạn Hà vẫn còn đi theo Ngụy Vân Noãn bảo vệ bà, nhưng lại không ngờ rằng bà lại đưa Ngạn Hà cho cháu gái của mình.
Nếu không phải lần trước ở sông Hồng Lăng có manh mối thì chỉ sợ là ông vẫn sẽ không hề biết gì về việc này.
“An Lăng ơi An Lăng, ngươi làm trẫm quá thất vọng. Nếu cô cô ngươi biết dáng vẻ hiện tại của ngươi thì sẽ khó chịu thế nào!” Đích thân mình cầm tay dạy dỗ ra một đứa nhỏ không biết nhân nghĩa, không lương thiện, động tay là đưa người ta vào chỗ chết, trong đầu động cái lại muốn lấy mạng người khác, máu lạnh vô tình đến đáng sợ.
Chiêu Nguyên Đế nói nhiều như vậy thật ra cũng xem như đã định tội của nàng ta, trong lòng Ngụy Thành Vãn ngày càng nặng nề, đôi môi mấp máy không ngừng, đến cuối cùng thì không nói được lời nào.
Người phía trên đã biết đến sự tồn tại của Ngạn Hà, bây giờ nàng ta có nói gì cũng là vô nghĩa.
Chỉ cần nói đến Ngạn Hà thì toàn bộ chân tướng sẽ được đưa ra ánh sáng.
Ngụy Thành Vãn ngầm chấp nhận.
Không cam lòng, cực kỳ không cam lòng, nhưng... không có cách nào khác.
Nàng ta đã tính toán kỹ mọi việc, nhưng lại không tính đến chuyện Bùi Chất sẽ ngụy tạo chứng cứ, cũng không tính đến việc Ngạn Hà lại là người Lục thúc đưa cho cô cô nàng ta.
Ánh mắt Ngụy Thành Vãn nặng nề quay đầu về phía Bùi Chất đang giương mắt xem kịch, Bùi Chất hiếm khi tâm tình tốt nhếch khóe miệng.
Chiêu Nguyên Đế đã thất vọng cực độ với Ngụy Thành Vãn. Ông dựa lưng vào long ỷ, chống tay lên xoa trán: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy.”
Ông chậm rãi buông tay xuống, khôi phục dáng vẻ quân vương uy nghiêm hằng ngày, trầm giọng nói: “Từ giờ tước bỏ phong hào Quận chúa của ngươi, biếm thành thường dân sống trong phủ đệ.”
Gϊếŧ người đền mạng là chuyện đương nhiên, nhưng Chiêu Nguyên Đế vẫn niệm tình cũ, không ra tay tàn nhẫn được.
Kết quả này không khác mấy so với những gì Bùi Chất dự đoán, nhưng đối với Ngụy Thành Vãn thì không khác gì giáng một đòn chí mạng. Chỉ là từ nhỏ nàng ta đã biết giấu kín cảm xúc vui buồn không bao giờ hiện ra trên mặt, người ngoài không thể nhìn ra được điều gì bất thường, trong mắt họ luôn là dáng vẻ trấn tĩnh tự nhiên.
Trương công công nhìn nàng ta mà thở dài trong lòng, trước kia ông còn cảm thấy Quận chúa An Lăng này và Ngụy Vân Noãn trừ một khuôn mặt giống nhau ra thì không có gì giống nhau lắm. Hiện giờ xem ra rốt cuộc vẫn là cô cháu, tính tình bất khuất từ trong xương cốt thực sự cực kỳ giống nhau.
Chỉ có điều Ngụy Vân Noãn là người thà chịu khổ chứ không chịu cúi mình khuất phục.
Còn Quận chúa An Lăng này ... Thôi, không nói cũng được.
Ngay lúc Bùi Chất chuẩn bị rời hoàng cung hồi phủ thì Chiêu Nguyên Đế lại bảo hắn thuận đường đưa Ngụy Thành Vãn về.
Đường ra khỏi cung hơi dài, Ngụy Thành Vãn lại quỳ lâu như vậy nên hai chân đi đứng càng không thuận lợi. Oanh Nhi khó khăn đỡ nàng ta đi, cũng cảm thấy may mắn vì còn nhặt về được một cái mạng, nhưng lại cảm thấy chua xót khi nghĩ về cuộc sống sau này.
“Tại sao?” Ngụy Thành Vãn cảm thấy khó hiểu: “Bùi Chất, vì sao chàng lại làm như vậy?”
Bùi Chất chỉ liếc mắt nhìn nàng ta, hắn không muốn nói chuyện với một người mất trí.
Ngụy Thành Vãn sờ mặt mình: “Ta xinh đẹp hơn Ninh Hồi.”
“Ta thông minh hơn Ninh Hồi.”
“Ta lại càng hiểu chàng hơn Ninh Hồi.”
“Chúng ta mới là trời sinh một đôi, duyên trời tác hợp, trên thế gian này chỉ có ta và chàng mới xứng đôi. Tại sao? Tại sao chàng lại làm như vậy?”
Bùi Chất nhíu mày, thái độ chán ghét lộ rõ ra từ cả biểu cảm lẫn lời nói: “Ngươi thật sự cho rằng mặt mình dát vàng sao.”
Ngụy Thành Vãn hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ những lời ta nói không phải sự thật sao?”
Bùi Chất cười nhạo: “Có phải sự thật hay không thì có liên quan gì đến ta?” Chẳng liên quan tí nào mà?
Ngươi xinh đẹp thì sao, ngươi thông minh thì sao? Có liên quan gì đến ta chứ?
Nếu đã không liên quan thì nói nhiều lời vớ vẩn thế để làm gì?
Ngụy Thành Vãn ngơ ngác nhìn đại môn khép kín, nhớ tới những lời mỉa mai châm chọc ban nãy, cuối cùng cũng đã không duy trì được khuôn mặt bình tĩnh nữa.
Nàng ta ngã xuống đất, nhếch khóe môi, đôi mắt như một khuôn đúc ra với cặp mắt của Ngụy Vân Noãn, trong hai mắt ngưng tụ sự âm u lạnh lẽo.
Bùi Chất căn bản không hề quan tâm đến chuyện của Ngụy Thành Vãn, hắn trở lại thư phòng theo thường lệ, lấy sách, ngồi trên giường nhỏ lật ra xem.
Thị nữ phụ trách thu dọn thư phòng sắp xếp đồ đạc trên án thư, do dự một lúc rồi cúi người nói : “Thế tử, trưa nay thiếu phu nhân phái người tới dọn hoa cúc ra ngoài.”
Lúc đi vào Bùi Chất không chú ý đến việc hoa cúc trong viện ít hay nhiều, hắn buông sách xuống, thản nhiên nói: “Ngươi cho người mang hoa đi chưa?”
Lông mày thị nữ giật lên, vội vàng trả lời: “Thế tử không có ở đây nô tỳ không dám tự ý quyết định, không để người bên viện Tây Cẩm lấy đi một chậu nào. Nhưng sợ là thiếu phu nhân bên kia không được vui lắm...”
Bùi Chất hài lòng đáp một tiếng, nhẹ nhấp hai hớp trà, đặt chén trà xuống, kéo khăn lau tay, sau đó đột ngột đứng lên: “Gọi người chuyển hoa đi theo ta.”
Thị nữ rũ mắt: “Vâng.”
Theo lệnh của Bùi Chất, đám sai vặt nha hoàn làm rất nhanh, chuyển hoa đi theo sau Bùi Chất.
Đoàn người đến vào lúc Ninh Hồi đang dùng cơm chiều, trên tay nàng đang cầm một chén sứ nhỏ, miệng nhấm nháp bát canh cá diếc trắng đặc sệt.
Thời tiết hôm nay không tồi, Thanh Đan liền đem tấm bình phong ra, cửa phòng mở rộng, bàn tròn bày đồ ăn đặt đối diện cửa.
Hôm nay Ninh Hồi vốn dĩ còn đang lo lắng chuyện đêm qua, thấy bên ngoài có một đống cây hoa cúc lại càng hoảng sợ hơn, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, thấy Bùi Chất sải bước đi vào, mặt mày lãnh đạm không có biểu cảm gì.
Ninh Hồi không tự chủ nấc lên một tiếng, tay đang cầm chén cũng run lên, làm đổ một ít nước canh lên khăn trải bàn.
“Thanh Thanh Thảo Nguyên, sao lại đưa nhiều hoa cúc qua đây vậy, hắn, hắn muốn viếng mộ ta sao?” Xong rồi, xong rồi, lần này có khả năng nàng thật sự phải GO DIE rồi QAQ.
Thanh Thanh Thảo Nguyên: “... À.”