Những ngày gần đây liên tục bận rộn, chẳng lúc nào được ngơi nghỉ, ngày mai sứ thần Nam La sẽ chính thức khởi hành rời kinh, trên cơ bản chính sự cũng đều được bàn bạc ổn thỏa. Hiếm khi có thời gian nhàn hạ thế này, lại đúng lúc Trưởng công chúa Hoa Dương có được không ít trà hoa cúc tuyết, Liễu đại công tử liền mời các vị biểu huynh trong hoàng tộc đến pha trà hầm rượu tiêu khiển.
Mấy người đi từ cửa cung ra thì bắt gặp Bùi Chất, thế là Thái tử liền rủ hắn cùng đi. Bùi Chất vốn định từ chối, nhưng đột nhiên nhớ tới lúc sáng nay khi hắn ra khỏi cửa Thanh Đan có nói tới chuyện yến hội tổ chức ở phủ Trưởng công chúa Hoa Dương, vì thế hắn liền đổi ý nhận lời tham gia.
Thái tử Lục Giác mặc bộ trường bào vạt chéo màu vàng đất đi phía trước, nhìn khắp nơi trong phủ đều có thể nhìn thấy những bồn hoa cúc, cười nói: “Trong phủ của Hoa Dương cô cô hoa nở bốn mùa, xuân ngắm đào, hạ ngắm sen, mùa thu có cúc, đến đông lại có mai vàng, dạo một vòng hoa viên không kém hơn Ngự hoa viên là bao.”
Định vương Lục Lang thân cao tám thước, khóe miệng mang theo nụ cười, nói phụ họa: “Huynh trưởng nói rất đúng.”
Trong số con cháu hoàng tộc Thái tử là người được coi trọng nhất. Lão nhị Cảnh vương Lục Du cả ngày nhậu nhẹt chơi bời, là kẻ quần là áo lượt chính cống. Còn hắn là thứ ba, mẹ đẻ là Hàn Thuận phi đã sớm qua đời, từ nhỏ được nuôi dưỡng dưới gối Tống Tĩnh phi. Tống Tĩnh phi này tính tình quái gở trầm lặng, thậm chí còn không có cảm giác tồn tại trước mặt người khác.
Thái tử và người đệ đệ này không thân cận cũng không xa cách, nghe hắn nói chuyện Thái tử cũng chỉ cười gật đầu.
Liễu đại công tử cực kỳ thích cảnh sắc trong phủ nhà mình, nghe vậy càng vui mừng: “ Nếu Thái tử điện hạ thích thì sau này thường xuyên đến chơi, bình thường mẫu thân không có gì làm liền...”
Vào lúc hắn ta đang nói chuyện thì cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, ngay sau đó là tiếng rơi “bùm” xuống nước.
Những con chim đậu trên cây cao bên tường vây nghe thấy tiếng kêu bị dọa sợ liền đập cánh bay đi tứ tung.
Liễu đại công tử kinh ngạc, nhanh chóng đi đến bờ hồ nghiêng người nhìn xem thì nhìn thấy đúng là có người đang giãy dũa ở giữa hồ: “Có người rơi xuống nước!”
Người rơi xuống nước là một vị khách nữ, bọn họ xuống phía dưới thì không thích hợp, thấy vậy Thái tử liền nhíu mày, vội sai Hà công công bên cạnh cứu người.
Hà Hải Phúc thở dài đáp lại, còn chưa kịp động thủ thì Tề Thương đang cầm kiếm trong tay đã tinh mắt nhìn thấy người chìm trong nước, lớn giọng gọi: “Thế tử, là Thiếu phu nhân!”
Bùi Chất vừa rồi còn đang suy nghĩ chuyện Đốc Ngự ti nên hơi thất thần, không chú ý đến tiếng hét vừa rồi, nhưng nghe lời Tề Thương nói hắn liền bừng tỉnh, giật mình hỏi lại: “Cái gì?”
Tề Thương vội vàng chạy đến chỗ mép hồ được đá xanh vây lại, chỉ tay vào bên trong nói: “Là Thiếu phu nhân!”
Hắn vừa dứt lời đã bị một chiếc áo choàng máu đen đập vào mặt đến choáng váng đầu óc, luống cuống tay chân kéo cái áo trên đầu mình xuống, đã thấy bên cạnh thì không còn ai nữa.
Hà công công bối rối thu lại cái eo mập đã lao vào trong nước, giơ ngón tay hoa lan: “Ôi, Thế tử!”
Thái tử và Liễu đại công tử cũng kinh ngạc, đặc biệt là Liễu đại công tử. Mọi người đều biết phủ Hiển Quốc công chính là một nồi cháo loạn, với tính tình của Bùi Chất thì cho dù là cha đẻ thân sinh Hiển Quốc công có rớt vào trong nước hắn cũng sẽ không buồn chớp mắt, nói không chừng còn đứng một bên xem kịch vui. Cả kinh thành này ai cũng đều biết Bùi Ninh thị này nhớ thương Bùi Đô, nói không chừng còn có thể cắm sừng hắn, thế nhưng tình huống hiện tại là như thế nào?
Ninh Hồi nhảy vào trong nước liền thấy hối hận, nước hồ cuối thu thật sự rất lạnh!
Hai tay nàng khua trên mặt nước trông như một con vật đáng thương bị rơi xuống nước, hai chân bên dưới liên tục vùng vẫy để không bị chìm, vì để diễn cho giống chân thật nhất mà nàng còn nén đau uống vài ngụm nước trong hồ.
“Thanh Thanh Thảo Nguyên, có người đến không? Ta sắp chết cóng rồi đây.” Nước là nguồn gốc của sự sống, cho nên được ngâm mình trong nước thật ra là một loại hạnh phúc, nhưng mà lạnh quá! Xin hãy tha thứ cho nàng trong tình huống này không thể cảm thụ được.
Thanh Thanh Thảo Nguyên lười nhác ngáp một cái, co mình thành một cục lăn xuống một cái hố sâu: “Có, có người, rất nhiều người tới đây.” Nó nhìn Bùi Chất trong nước, chép miệng một cái, cuối cùng cũng không nói gì.
Động tác của Bùi Chất rất mau lẹ, Ninh Hồi ở trong nước xoay người hai lần liền nhìn thấy hắn. Nàng kinh ngạc nhất thời quên quẫy chân, cả người đột nhiên chìm xuống. Lần này không phải giả bộ nữa, nàng đã uống một ngụm nước lớn, sặc đến độ không nói được lời nào.
Bùi Chất vòng người qua phía sau, duỗi cánh tay dài ôm lấy vòng eo đang căng thẳng của nàng, trong lòng lo lắng: “Ninh Hồi?” Đến khi nghe được tiếng ho sặc sụa của nàng hắn mới yên lòng, kéo người bơi vào bờ hồ.
Thanh Đan, Thanh Miêu và đám người Lâu Phiến nghe thấy âm thanh kêu cứu cũng hoảng sợ. Thanh Đan, Thanh Miêu gấp đến độ chuẩn bị nhảy xuống để cứu người lên. May thay Tống Thanh Thanh đã kịp kéo hai nàng lại: “Có người tới rồi.” Nàng ta cẩn thận quan sát một lúc thì sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Hình, hình như là một nam nhân.”
Lời này vừa nói ra đã dọa Thanh Đan, Thanh Miêu sợ phát ngốc. Không cần nói đến chuyện đã kết hôn hay chưa, chỉ riêng việc bị rơi xuống nước rồi được nam nhân vớt lên đã không phải là chuyện tốt rồi!
“Thanh Đan, Thanh Miêu?” Tề Thương chạy từ bên kia qua để chờ Bùi Chất thì nhìn thấy hai người các nàng đang ngơ ngác nên liền lên tiếng gọi.
Thanh Đan vội vàng lau mồ hôi tay lên người: “Tề thị vệ, sao ngươi lại ở chỗ này?”
Tề Thương đang muốn giải thích với hai người là Bùi Chất đã cứu người lên bờ rồi thì đã thấy hai người Bùi Chất và Ninh Hồi ướt sũng ngoi lên. Cơ thể Bùi Chất luôn yếu ớt, vì vậy Tề Thương vội ngậm miệng tiến tới đưa áo choàng qua, Bùi Chất cầm lấy áo choàng quấn quanh người Ninh Hồi, cúi đầu vỗ lên mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Có ổn không?”
Ninh Hồi lạnh đến phát run, co rút trong ngực hắn khó chịu nghiêng đầu, vừa định lên tiếng nói không sao thì phát hiện cổ họng đau rát, nàng liền vươn đôi tay mềm mại của mình ra ôm lấy eo hắn, không tự chủ cọ vào lòng hắn: “Có hơi khó chịu...”
Bùi Chất sờ trán nàng, trầm mặt bế nàng lên, khi đến gần chỗ Thanh Đan và Thanh Miêu thì lạnh lùng nhìn vẻ bất an, lo sợ trên mặt hai người nói: “Lát nữa sẽ tính sổ với các ngươi.”
Thanh Đan Thanh Miêu cuống quít cúi đầu, khụy gối cùng đám người Lâu Phiến, sau đó liền xách váy nhanh chóng chạy theo.
Ninh Hồi không nhịn được ngẩng đầu giải thích: “ Việc này không liên quan đến các nàng ấy, là ta...”
Bùi Chất trầm giọng, vẻ mặt không tốt: “Nàng im miệng lại cho ta!”
Ninh Hồi lại càng hoảng sợ, tự biết đuối lý nên rụt đầu lại.
Bùi Chất bế nàng đi đường. Trưởng công chúa Hoa Dương và Ninh phu nhân nghe tin tức hạ nhân báo đều vội vàng chạy tới.
Ninh phu nhân nhìn hai người ướt đẫm đã sốt ruột không chịu được: “Trời lạnh như vậy mà sao đang yên lạnh lại rớt vào nước?” Bà quýnh lên quên mất chỗ này là phủ Trưởng công chúa mà không là phủ Lộ Lăng hầu, nói: “Mau, mau đi thay y phục, mặc như thế nào sao chịu được!”
Trưởng công chúa Hoa Dương nhìn một vòng cũng không thấy Liễu Phương Tứ đâu, nghe Ninh phu nhân nói vậy cũng để ý tới, sai mấy nha hoàn dẫn người đi đến tiểu viện cách đó không xa, sau đó lại vội vàng bảo Liễu đại công tử: “Đại Lang, con mau đi lấy một bộ y phục đến đây.”
Liễu đại công tử vội đáp lời, Thái tử thấy vậy cũng không còn tâm tình ở lại đây tiếp tục thưởng trà nữa, gật đầu với Bùi Chất rồi rời đi. Định vương mỉm cười, quay đầu nhìn thoáng qua, vuốt ống tay áo, rời phủ theo Thái tử dưới ánh nhìn chằm chằm của các vị quý nữ nơi đây.
Tiểu nha hoàn của phủ Trưởng công chúa đi phía trước dẫn đường, vội vàng đẩy cửa tiểu viện ra, vừa bước vào liền che miệng, sau đó liên tục hét lên mấy tiếng chói tai.
Bùi Chất sững người, không muốn vào trong, nhưng người trên tay hắn đã lạnh lắm rồi, phải thay y phục rồi mới về nhà được.
Do dự một hồi hắn vẫn quyết định ôm nàng đi vào. Ninh Hồi muốn nhìn xem Liên di nương thế nào, nàng hơi nghiêng đầu qua nhưng lại bị Bùi Chất liếc mắt kéo lại: “Nhắm mắt, không được nhìn.”
Ninh Hồi: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, hắn hung dữ quá vậy!”
Thanh Thanh Thảo Nguyên che đôi mắt gấu trúc của mình lại: “Hắn nói đúng, nhắm mắt, không được nhìn!” Nhìn một cái là như bị kim chọt vào mắt đấy.
Bùi Chất không chớp mắt đi nhanh về phía trước, trực tiếp đá văng cửa một gian phòng, bên trong có nam nhân đang nằm trên giường bị tiếng động này làm chấn động liền ngồi dậy. Mông Hãn dược này là do Liễu Phương Tứ chuẩn bị từ vài tháng trước cho Bùi Đô, để lâu như vậy nên đã gần hết hạn sử dụng, tác dụng không còn được tốt lắm, lại đột nhiên nghe thấy tiếng động mạnh nên nàng ta cũng bị dọa sợ, mơ màng mở mắt tỉnh lại.
Nàng ta nghiêng người sang, đầu óc còn đang đờ đẫn, ngơ ngác nhìn nam nhân ngồi chung giường một lúc lâu, bộ dạng ngẩn ngơ. Nam nhân kia cũng không ngờ người nằm bên cạnh lại chính là Liễu Phương Tứ, hắn ta ngây người không phản ứng kịp, bốn mắt nhìn nhau, vừa khiếp sợ vừa xấu hổ.
Nam nhân này là gã sai vặt trong phủ Trưởng công chúa Hoa Dương, là một gã sai vặt cực kỳ chuyên nghiệp, dù cho bên ngoài có một Liên di nương sống động, quyến rũ lòng người nhưng hắn ta cũng vẫn nhớ rõ lời sai bảo của Liễu Phương Tứ, lén lút chui vào trong phòng. Đi vào trong thì quả nhiên liền nhìn thấy có người đang nắm trên giường, hắn ta cũng không nghĩ nhiều, lập tức nằm lên chiếc giường đã được sắp xếp từ sớm, ai mà ngờ...
“Tiểu, tiểu thư? Người, người, sao người lại ở chỗ này? Sao lại là người?”
Ngón tay Liễu Phương Tứ run rẩy chỉ vào hắn ta: “Ngươi, ngươi...”
Bùi Chất đứng ở cửa vô cùng bực bội nhắm mắt lại, cố ngăn lại sự không kiên nhẫn trong lòng, cũng mặc kệ người bên trong làm sao, hắn xoay người đi tìm một gian phòng khác, thả Ninh Hồi xuống.
Đợi đến khi Thanh Đan, Thanh Miêu đi tới thì trên tay mỗi người đã cầm một bộ y phục, hắn nhận lấy nam trang trong tay Thanh Miêu, xoay người đi ra phía sau bình phong.
Bởi vì có Bùi Chất ở đây nên hai người Thanh Đan, Thanh Miêu cũng không dám nói chuyện, chỉ có thể nháy mắt, ra sức ra hiệu cho Ninh Hồi, Ninh Hồi cũng vội nháy mắt ra hiệu lại cho họ.
Trong phòng chỉ toàn giao lưu bằng việc nháy mắt nên cực kỳ yên tĩnh. Nhưng bên ngoài thì đã loạn cào cào. Trưởng công chúa Hoa Dương nhìn Liên Tang cởi sạch đồ trần như nhộng bên ngoài viện thì đã tức đến ngã ngửa, sau đó lại nhìn thấy Liễu Phương Tứ đang ở trong phòng cùng một nam nhân khác thì khí huyết đã xông lên đến đầu, còn chưa mở miệng nói được gì thì trong lòng đã nghẹn cứng, hai mắt nhắm lại trực tiếp hôn mê.
May có Ninh phu nhân tay mắt lanh lẹ đỡ được nên người mới không ngã xuống đất. Phủ Trưởng công chúa đã thành ra thế này, chủ nhân thì lại hôn mê, trong viện lại càng lại rối loạn hơn.
Lúc đầu Ninh phu nhân còn cau mày, dù sao những chuyện này đều xảy ra với nữ nhân của phủ Hiển Quốc công, ngoại trừ chuyện rối loạn này làm hỏng hết thanh danh ra thì còn khó tránh khỏi liên lụy đến Ninh Hồi nữa. Nhưng bà lại nhanh chóng nghĩ đến những lời mà Ninh Hồi đã nói nên liền bình tĩnh trở lại.
Thanh danh phủ Hiển Quốc công vốn dĩ chẳng khác đống cứt chó là mấy, thêm đống cứt chó này nữa thì cũng vẫn là cứt chó thôi, dù sao bản chất cũng như nhau, không thành vấn đề.
Ninh phu nhân đang nghĩ ngợi thì có một nha hoàn thông minh đi mời Liễu đại công tử đến đây. Liễu đại công tử không ngờ sẽ xảy ra chuyện thế này, mà hắn ta lại không thể nói chuyện với mấy vị nữ quyến, luống cuống tay chân an ủi các vị tiểu thư nhưng cả nửa ngày cũng không thể giải quyết thỏa đáng.
Ninh phu nhân đứng bên ngoài liếc mắt do dự một hồi, cuối cùng vẫn đứng ra hỗ trợ.
Hình thức của nam trang đơn giản mặc vào người cũng tương đối nhanh. Khi Bùi Chất đi ra từ phía sau bình phong thì Ninh Hồi vẫn còn đang mặc áo tay sam. Ánh mắt hắn nặng nề, Thanh Đan đang đưa lưng về Ninh Hồi giúp nàng thay đồ đã nhân ra trong ánh mắt hắn có vẻ không vui.
Sau khi mặc đồ xong cho Ninh Hồi, hai người Thanh Đan, Thanh Miêu lập tức xoay người quỳ trên mặt đất nhận tội.
Bùi Chất đi đến bên cạnh Ninh Hồi, đưa tay ra sờ trán nàng, sau đó mới mở miệng buồn giận không rõ: “Nói đi, xảy ra chuyện gì.”
Thanh Đan đang định lên tiếng thì Ninh Hồi lại giành đáp trước: “Không liên quan các nàng ấy, là Liễu Phương Tứ nói xiêm y nàng ta dính rượu, kéo ta đi thay y phục với nàng ta, là do ta không cho hai người họ đi theo.”
Bùi Chất lạnh lùng nhìn nàng: “Sao lại rơi xuống nước?”
Ninh Hồi chớp mắt giải thích: “Liễu Phương Tứ thay đồ bên trong, ta lười chờ nàng ta nên ra ngoài đi dạo. Không biết vì sao Liên Tang lại điên khùng đẩy ta xuống nước.” Những việc này không hề liên quan gì đến nàng, nàng là người bị hại cực kỳ vô tội!
Bùi Chất ôm nàng vào lòng, bàn tay lạnh lẽo bóp mặt nàng, híp mắt nói: “Nói hươu nói vượn.”
Ninh Hồi nhìn hắn hết sức chân thành: “Thật mà, là thật đó.”
Bùi Chất khẽ hừ nhẹ: “Liễu Phương Tứ muốn tình kế với nàng nhưng bị nàng lừa lại, chuyện của Liễu Phương Tứ cũng vậy, có phải không?”
Ninh Hồi mím chặt môi lắc đầu: “Không đúng, không đúng, không đúng.” Nàng không có mà, nàng nhu nhược, đơn thuần, lương thiện như vậy sao có thể làm được!
Bùi Chất ôm chặt người nàng, cúi thấp đầu xuống, vẻ u ám giữa hai hàng lông mày làm cơ thể Ninh Hồi cứng đờ. Hắn ghé vào bên tai nàng, âm thanh nặng nề mang theo sự lạnh lẽo của đêm đông vắng vẻ tháng chạp, nói: “Nàng làm như vậy thì cũng có gì phải sợ?”
Ninh Hồi khẽ cắn môi dưới không nói lời nào. Bùi Chất nhẹ nhàng dán môi lên gò má nàng: “Nhảy hồ là việc làm thừa thãi, quá ngu xuẩn.”
Ninh Hồi: “…” Lúc đó nàng còn có thể làm gì nữa, nàng muốn thu hút người tới viện này, nhưng lại không muốn trực tiếp gọi người, dưới tình thế cấp bách như vậy thì đầu óc nàng chỉ nghĩ đến cách nhảy xuống hồ thôi! Nghĩ đến lúc đó có người đưa nàng đi thay y phục thì không phải Liễu Phương Tứ và Liên di nương sẽ bị mọi người bắt tại trận sao?
Mặc dù... nàng ngâm mình trong nước đến đông cứng người cũng thấy hối hận rồi.
Bùi Chất nhìn thấy nàng có vẻ vừa tức vừa hối hận nhưng không có cảm giác ngại ngùng vì quá gần gũi, trong lòng hắn nặng trĩu, nhếch khóe miệng kéo nàng đứng dậy: “Về phủ trước đã.”
Ninh Hồi ngoan ngoãn đi theo hắn từ ra ngoài. Bên ngoài có Ninh phu nhân và Liễu đại công tử đang đứng chờ, Bùi Chất đi trước, nói với Ninh phu nhân: “Bá mẫu, con đưa nàng ấy về trước.”
Ninh phu nhân bị thái độ của Bùi Chất làm cho cảm thầy không được tự nhiên, cười gượng hai tiếng: “Đi đi, nhớ mời đại phu khám xem thế nào, rồi kê mấy thang thuốc trị lạnh.”
Bùi Chất gật đầu, kéo tay Ninh Hồi định đi ra ngoài, nhưng Liễu đại công tử lại đứng chắn phía trước: “Bùi thế tử cứ đi như thế sao? Những việc này còn chưa điều tra rõ, còn phải làm phiền phu nhân...”
Sắc mặt Bùi Chất lạnh như sương, Tề Thương giơ kiếm hất người ra, đợi đến khi Bùi Chất và Ninh Hồi đã đi xa rồi hắn mới cười như không cười nhìn Liễu đại công tử nói: “Chuyện này tra như thế nào thì có liên quan gì đến Thiếu phu nhân nhà ta?”
Nói xong hắn nhướng mày, phát huy khả năng mồm miệng bình thường chỉ dùng khi gặp Sở Hốt: “Thật ra chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì. Nhị phu nhân làm loại chuyện này cũng không phải là lần đầu, nếu không cũng không thể được như ý nguyện bước vào đại môn của phủ Quốc công, trước lạ sau quen ấy mà, Đại công tử hà tất gì phải làm ầm lên như vậy?”
Hắn lại nhìn tên sai vặt đang bị trói và Liên Tang đang mơ màng không biết chuyện gì được bọc trong một chiếc áo choàng: “Còn về chuyện này... vốn dĩ đã có xuất thân từ nơi như thế thì cũng không có gì kỳ lạ. Đại công tử muốn tra thì tự đi tra đi, ngài ngăn chúng tôi lại là muốn làm gì?”
Tề Thương chắp tay chào Ninh phu nhân, sau đó nhanh chóng đi theo Bùi Chất.
Sắc mặt Liễu đại công tử không được tốt, Tề Thương nói chuyện thật sự không dễ nghe, ngay cả Ninh phu nhân nghe xong mà cũng không nhịn được hơi giật khóe miệng.
Đương nhiên Liễu đại công tử phải tra xét chuyện này, nhưng trước mắt còn có cục diện rối rắm đang chờ hắn đi giải quyết. Hắn ta buồn bực phất tay áo, nói lời cảm ơn với Ninh phu nhân rồi hoang mang, lo lắng đi xem Trưởng công chúa Hoa Dương và Liễu Phương Tứ.