Khương Hà Nhi đã rất lâu không bước ra ngoài, không tận hưởng làn gió mát.
Cô ngồi trên chiếc xe ô tô sang trọng, nhìn ngắm bên ngoài. Cảnh đêm thật đẹp, đã bao lâu không thấy cảnh này rồi. Cô không ngờ có ngày mình được ngồi trên chiếc xe đắt đỏ này. Còn nghĩ anh thật sự sẽ nhốt cô cả đời.
"Thích không?" Lê Tử Trung chống cằm nhìn Khương Hà Nhi
Sao cô có thể không thích chứ? Được ra ngoài, mong ước của cô bấy lâu nay.
Tài xế dừng xe ngay trước một nhà hàng 5 sao sang trọng. Lê Tử Trung mở cửa xe để Khương Hà Nhi bước xuống. Cô đi bên cạnh anh, hai người cùng bước vào trong.
Khương Hà Nhi nhìn xung quanh nhà hàng, quá xa xỉ rồi. Nghe đồn đây là nhà hàng tốt nhất thành phố S. Cô có làm việc cả đời cũng không dám bước chân vào đây, cố gắng thu lại ánh nhìn của mình.
Đến một bàn, Lê Tử Trung kéo ghế để mèo nhỏ nhà mình ngồi xuống. Anh bước đến đối diện cô, an tọa.
"Chúng ta dùng bữa ở đây sao?" Khương Hà Nhi nhìn quanh, ánh mắt tò mò
"Chứ không anh đưa em đến đây làm gì?" Lê Tử Trung hỏi vặn lại
Khương Hà Nhi không khỏi nghĩ rằng chỗ này xa xỉ như vậy chả trách anh lại chu đáo chau chuốt cho cô. Nhưng nhà hàng này lớn như vậy lại không có người.
"Sao không có ai thế?" Cô không khỏi tò mò
"Tối nay anh bao hết chỗ này rồi"
Bao hết? Khương Hà Nhi nghĩ Lê Tử Trung phải thừa nhiều tiền lắm. Thế nhưng cô không biết Lê Tử Trung là không muốn Khương Hà Nhi chịu áp lực vì đông người, cũng không muốn để những người kia chiêm ngưỡng tiểu công chúa xinh đẹp của anh.
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, những món ăn bày trí rất đẹp và lạ, đến cả bát đũa cũng mang hình dáng, hoa văn họa tiết cầu kì. Còn có cả rượu vang.
"Không phải em đói sao? Mau dùng bữa thôi"
Lê Tử Trung dùng nĩa đút cho cô một miếng thịt bò. Khương Hà Nhi nhai thử.
"Thế nào?"
"Cũng ngon, nhưng mà em vẫn thích thịt bò anh chế biến hơn"
Lê Tử Trung gõ yêu vào đầu cô một cái:
"Dẻo miệng!"
Khương Hà Nhi mỉm cười, cô bắt đầu thưởng thức bữa ăn. Dụng cụ cũng là dao và nĩa. Dù không có kinh nghiệm nhưng để thưởng thức mấy món ăn phương Tây này cô cũng biết cách dùng chúng.
Trong bữa ăn Khương Hà Nhi không đụng đến rượu vang, trước đây Lê Tử Trung cũng chưa từng thấy cô đụng đến tủ rượu trong biệt thự:
"Em không uống được rượu sao?"
Cô lắc đầu, thật ra là bài xích rượu. Cô chán ghét rượu, từ lúc ở với Tạ Đình Sâm cô sớm đã không ưa chúng. Rượu thao túng con người, nếu ông chú Tạ Đình Sâm không nghiện rượu chắc hẳn cũng là người có công việc ổn định, cuộc sống cũng không nghèo nàn đến mức độ đó.
Bữa tối với ánh nến lãng mạn đang diễn ra rất bình thường, cho đến khi Lê Tử Trung gọi nước ép cho Khương Hà Nhi. Cô lại vô tình làm đổ nước ép trái cây lên váy.
"Xong rồi, xong rồi...váy của em" Khương Hà Nhi vội vàng
Đây là chiếc váy đẹp nhất mà cô từng có, vậy nên khi nó bị bẩn cô tiếc.
"Lát nữa anh đưa em đi mua mấy bộ khác đẹp hơn, giờ lau đi trước" Lê Tử Trung đưa khăn giấy cho cô
Khương Hà Nhi lau mãi mà cũng không sạch:
"Tử Trung, em có thể đi nhà vệ sinh không?"
Lê Tử Trung nhìn sang phục vụ bàn, cô ta hiểu ra, người hơi cúi:
"Mời tiểu thư đi lối này"
Khương Hà Nhi đi theo nữ phục vụ, Lê Tử Trung nhìn theo bóng lưng của cô gái nhà mình. Thấy cô khuất bóng anh quay lại nhấm nháp ly rượu vang đỏ.
Nữ nhân viên dẫn Khương Hà Nhi vào đến phòng vệ sinh thì chờ ở ngoài. Khương Hà Nhi nói cảm ơn rồi bước vào trong. Cô đứng trước gương, nhìn mình trong đó một hồi. Nếu chạy trốn, bây giờ chính là thời điểm thích hợp nhất!
Lê Tử Trung bên kia vẫn còn đang chờ đợi, nhưng hình như anh không phải chờ Khương Hà Nhi, mà là chờ nhận được tin tức. Quả nhiên ngay sau đó có vệ sĩ bước đến:
"Lê tổng, Khương tiểu thư không còn ở trong phòng vệ sinh nữa"
Lê Tử Trung bình tĩnh nhấm nháp ly rượu vang, anh biết ngay cô sẽ bỏ chạy. Vì Khương Hà Nhi chính là người đặc biệt trong vạn người. Đây cũng là lý do suốt 1 năm anh không để cô ra ngoài. Ở trước mặt anh Khương Hà Nhi còn dám bỏ chạy, nói gì là đi cùng những vệ sĩ kia.
"Mèo con, cuối cùng em vẫn phản bội sự tin tưởng của anh"
Vệ sĩ cũng thấy ngưỡng mộ Khương Hà Nhi nữa là, tuy bị giam giữ nhưng được ông chủ của họ yêu thương hết mực. Vậy mà cô còn dám bỏ chạy:
"Để chúng tôi đi tìm cô ấy"
Khương Hà Nhi quá nhỏ bé khi so với nhân lực của Lê Tử Trung. Trong thành phố rộng lớn này, đến cả một con chó bọn họ cũng có thể dễ dàng tìm ra, mang nó về cho ông chủ.
"Không cần, các cậu cứ về nghỉ ngơi. Tôi tự mình tìm" Lê Tử Trung đặt ly rượu vang xuống bàn, anh đứng dậy. Bữa tối hôm nay anh đã chuẩn bị tốt nhưng cô không thích. Vậy thì là lỗi của anh rồi. Bắt được Khương Hà Nhi về anh phải đối xử với cô tốt thêm một chút.