Khương Hà Nhi oằn mình tỉnh dậy, hai mắt nặng nề mở ra. Cô đau quá, lưng như sắp gãy làm đôi. Cũng may quái nhân Lê Tử Trung này không đem cô về làm cả đêm, sau khi kết thúc ở nhà hàng thì mang cô về biệt thự, tắm rửa sạch sẽ cho cô, ôm cô đi ngủ.
Cô nhìn quanh, không thấy Lê Tử Trung đâu. Anh đi mà không nói gì với cô sao? Thật giống mơ, cũng thật thoải mái...
Khương Hà Nhi tự mình vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi xuống ăn sáng. Các giúp việc thấy cô đều cúi chào:
"Chào buổi sáng thiếu phu nhân"
Cô nhàn nhạt gật đầu một cái, cũng không biết phải đối mặt với họ thế nào. Cao Tuấn đang dặn dò vệ sĩ canh gác, thấy thiếu phu nhân đã tỉnh giấc vội đi đến chào hỏi:
"Chào buổi sáng thiếu phu nhân"
Về vị thiếu phu nhân của thiếu chủ, Cao Tuấn không biết nhiều lắm, chỉ nghe bác Lăng kể qua một chút, chính cô ấy là liều thuốc tốt nhất của thiếu chủ. Cô ấy xinh đẹp, cũng không kiêu ngạo như những vị hôn thê trước đây của thiếu chủ, đây là điểm khác biệt lớn mà Cao Tuấn thấy.
"Chào anh" Khương Hà Nhi đáp, thật ra cô không thích mấy kiểu chào hỏi mất tự nhiên thế này.
Cao Tuấn là một người đàn ông trẻ, cao ráo với làn da có chút tối màu, nhưng càng tô điểm cho anh ta nét đẹp riêng. Nhưng có đẹp đến đâu cũng không bằng Lê Tử Trung.
Khương Hà Nhi vừa biết anh ta mấy ngày nay thôi, anh ta chính là trợ lý Lê Tử Trung tin tưởng nhất, hình như có việc gì đó mà anh ta được Lê Tử Trung cử đến đây.
"À, thiếu chủ hồi sáng đã rời đi rồi ạ. Ngài ấy có việc bận, thiếu chủ dặn thiếu phu nhân dọn đồ để chuẩn bị rời khỏi đây" Cao Tuấn nói
Khương Hà Nhi bỗng chốc ủ rũ. Rời khỏi đây, vậy là phải quay về cuộc sống chỉ có hai người. Cô không muốn chút nào:
"Vì sao phải quay về sớm?"
"Chuyện này tôi không thể giải thích rõ với cô. Nhưng mong thiếu phu nhân nghe theo sắp xếp của thiếu chủ, ngài ấy nhất định có lý do"
Cao Tuấn hiểu rõ, hồi sáng đã phát hiện thi thể của hai vệ sĩ nằm trong rừng trúc, Lê Tử Trung sợ Hà Nhi của anh gặp nguy hiểm mới muốn cô trở về sớm.
Khương Hà Nhi chán nản vô cùng, có cần thiết phải vội vàng như vậy không?
Nếu rời khỏi đây cô sẽ nhớ nơi này lắm, vậy nên sau khi ăn sáng cô đã tranh thủ đi dạo một vòng trong rừng trúc. Không khí thoải mái như vậy sắp không còn nữa.
Vệ sĩ luôn theo sau Khương Hà Nhi, nếu họ không cẩn thận để thiếu phu nhân chạy mất nhất định không có kết cục tốt. Đột nhiên một cơn gió mạnh thổi qua, lá cây bay tứ tung che hết tầm nhìn mọi người. Lúc bọn họ mở mắt ra đã không thấy Khương Hà Nhi đâu nữa.
***
Khương Hà Nhi lợi dụng trận gió mà cắt đuôi vệ sĩ. Cô không cố ý chạy trốn đâu, nhưng chỉ là tò mò quá nhiều về rừng trúc. Cô lại không nhận ra bản thân đang đi về phía bắc rừng trúc, nơi Lê Tử Trung cấm cô đi.
Cô sải bước, thấy một căn nhà gỗ vô cùng đẹp mắt trong rừng trúc. Bên ngoài trồng rất nhiều hoa hồng, thơ mộng giống như trong truyện cổ tích vậy.
"Sao có một nơi đẹp thế này mà Tử Trung không nói với mình?"
Không suy nghĩ nhiều cô bước đến, mang tâm trạng hào hứng đi vào. Nhưng trong này có chút tối, lại có một mùi hôi nồng nặc kì lạ, cô chưa từng ngửi qua, nhưng đại khái giống mùi cá thối cũng gần giống mùi chuột chết mà khi còn nhỏ cô thường ngửi thấy trong ngõ hẻm.
Khương Hà Nhi xoay người, chân đụng phải gì đó, là cánh tay người. Cô trố mắt nhìn kĩ, trước mắt cô chính là một núi xác người chết. Cái mùi hôi thối này là của bọn họ. Cô hoảng sợ lùi lại, hai mắt ươn ướt vì sợ hãi. Cô chưa từng trông thấy xác chết, nhiều xác chết lại càng chưa từng thấy. Khương Hà Nhi nhận ra, mình đã đi về phía bắc rừng trúc, vậy thì đây đều là tác phẩm mà chồng cô làm ra.
Khương Hà Nhi buồn nôn, loại mùi này quá kinh khủng, mà trong này quá kinh dị. Cô chỉ muốn chạy ra khỏi đây ngay. Nhưng cô lại vấp ngã, cả người nhào lên một cái xác. Là một cô gái, khuôn mặt cô ta trắng bệch, hai mắt mở lớn, trông cực kinh dị. Chính là cô hầu gái hôm trước đổ nước lau nhà khiến Khương Hà Nhi suýt ngã. Khương Hà Nhi sợ quá mà ngất đi như vậy.
***
"Lũ vô dụng, tôi nuôi các người chỉ để trang trí sao?"
Cao Tuấn cúi đầu cam chịu nghe Lê Tử Trung trách móc từ trong laptop. Là do bọn họ sơ suất để Khương Hà Nhi biết đến căn nhà gỗ kia.
"Xin thiếu chủ trách phạt." Cao Tuấn theo Lê Tử Trung lâu năm, biết rõ thiếu chủ không có chuyện thứ lỗi, vậy nên anh ta chủ động chịu phạt. Anh ngàn vạn lần không ngờ thiếu phu nhân lại chạy đến phía bắc.
Lê Tử Trung bên này sau khi nghe tin mèo con nhà mình chạy đến căn nhà kia lại còn vì sợ mà ngất đi anh đứng ngồi không yên, vừa lo lại vừa tức giận, muốn chạy về ngay. Nhưng tính chất công việc của anh không cho phép, lô hàng vũ khí của bọn họ xảy ra vấn đề, anh không thể về ngay, chỉ có thể giấu sự lo lắng trong lòng.
Anh nhìn vào màn hình máy tính, thấy Cao Tuấn đang cúi thấp người, sẵn lòng chịu phạt. Nhưng Cao Tuấn vẫn còn có ích, tất nhiên Lê Tử Trung biết phân biệt nặng nhẹ:
"Những tên vệ sĩ không canh cô ấy cẩn thận phạt 50 roi" Nhưng Lê Tử Trung cũng không bỏ qua: "Cao Tuấn, cậu cũng 50 roi. Sau khi cô ấy an toàn quay về thì chịu phạt"
Cao Tuấn sau khi "tuân lệnh" liền tự biết mà đi lãnh phạt, sau khi xong 50 roi này, không biết còn giữ nổi mạng không.
Lê Tử Trung thở dài gập máy tính lại, không ngờ Hà Nhi của anh lại mong manh như thế. Làm người phụ nữ của Lê Tử Trung anh, cô phải mạnh mẽ hơn. Lẽ nào giờ anh bắt cô trói vào treo lên, ép cô nhìn anh giết người mỗi ngày? Vậy thì không được, Hà Nhi của anh cực kì thuần khiết, không thể vì muốn cô dũng cảm hơn mà bắt cô chứng kiến cảnh chồng tàn sát.
***
"Không!!!"
Khương Hà Nhi bật dậy, cô vừa trải qua một cơn ác mộng dài. Cô thấy Lê Tử Trung giết người. Nghĩ lại những gì đã trải qua trong căn nhà gỗ, Khương Hà Nhi run rẩy sợ hãi, cô cúi gập người, buồn nôn. Những người kia đều là Lê Tử Trung giết? Sao anh lại tàn nhẫn như vậy? Cô mỗi lúc một sợ.
"Nếu mình cứ tiếp tục ở lại, người chết tiếp theo nhất định là mình. Không được, mình phải rời đi, phải chạy trốn!" Khương Hà Nhi ôm lấy thân mình, cô sợ, sợ mình sẽ giống bọn họ, sẽ chết bởi Lê Tử Trung.
Quả nhiên người ta nói Lê gia đáng sợ không sai, giết nhiều người như vậy. Khương Hà Nhi nghĩ người tiếp theo chết sẽ là cô, vậy nên cô quyết tâm phải chạy thoát trước khi Lê Tử Trung trở về! Hôm nay cô đã cắt đuôi vệ sĩ một lần, nhất định có lần hai.