Cho Anh Một Cơ Hội

Chương 30: Căn bản anh không yêu tôi


Sau câu nói của Tống Duật, cả cô và hắn đều rơi vào khoảng lặng. Không gian phòng bếp vốn chật chội nay càng thêm ngột ngạt. Từ Khánh Dung nhìn người đàn ông trước mặt, mí mắt khẽ động, mất rất lâu mới điềm tĩnh cất lời:

“Anh ký vào đơn ly hôn đi. Xem như sự tử tế cuối cùng anh dành cho tôi, có được không?”

Khóe môi Từ Khánh Dung cong nhẹ lên, gương mặt buồn rười rượi. Khoảnh khắc khoác lên mình bộ váy cưới trắng tinh khiết, bước vào lễ đường trở thành cô dâu của Tống Duật, cô chưa từng nghĩ đến một ngày chính mình lại phải cầu xin hắn ký tờ đơn ly hôn đó.

“Chẳng phải lúc trước em yêu tôi lắm sao? Sau này tôi sẽ thay đổi, trở thành một người chồng có trách nhiệm. Vì vậy… chúng ta không cần ly hôn.”

Từ Khánh Dung lắc đầu, lười biếng giải thích với Tống Duật. Suy cho cùng, hắn làm như vậy là vì cảm thấy thương hại cô thôi.

Nếu là trước kia Từ Khánh Dung đã mù quáng chấp nhận, nhưng mà bây giờ, cô chỉ muốn rời xa Tống Duật, an yên tận hưởng cuộc sống riêng của mình.

“Tống Duật, căn bản anh không hề yêu tôi.” Cô thở dài nhè nhẹ, tầm mắt vô thức rời đi chỗ khác.

Người đàn ông kia không nói gì, cơ miệng như bị ai đó bóp chặt, muốn phản bác lại lời của Từ Khánh Dung nhưng không thể.

Căn bản, hắn còn đang mông lung với cảm xúc của chính mình.

Từ Khánh Dung lại nói tiếp:

“Anh không cần ký ngay đâu. Thời gian một tuần… anh cứ suy nghĩ đi rồi quyết định.”

Tống An Nam đã gọi điện thoại đến, có nghĩa là muốn gây sức ép lên cô. Từ Khánh Dung cũng muốn đẩy nhanh chuyện ly hôn, như thế, cô mới có thể chú tâm xây dựng cuộc sống mới.

Cô nắm chặt vạt váy dưới mặt bàn, kiên nhẫn thuyết phục hắn:



“Nếu anh không ký thì tôi vẫn có thể làm thủ tục đơn phương ly hôn. Chỉ là sẽ làm mất thời gian của cả tôi và anh, dai dẳng như thế… rất mệt mỏi.”

Tống Duật vẫn ngồi ở đó, một chữ cũng không thốt ra được. Cho đến khi cơm canh nguội lạnh, hắn mới đứng dậy, vẻ mặt không buồn không vui mà lên tiếng:

“Tôi hiểu rồi.”

Hắn đi thẳng lên trên phòng khách, lấy áo khoác vắt trên giá treo đồ và chìa khóa để trên bàn, không nói không rằng, không chào hỏi, lặng lẽ rời khỏi căn hộ của Từ Khánh Dung.

Đơn ly hôn cô bỏ trong phong bì trắng đặt cạnh chìa khóa xe của Tống Duật, hắn cũng cầm theo. Từ Khánh Dung hiểu hắn đã cân nhắc đến lời cô nói, có lẽ sẽ đồng ý ký vào đơn ly hôn, kết thúc mối quan hệ nhạt nhẽo, vô vị này.



Ba ngày trôi qua, Tống Duật không hề liên lạc với Từ Khánh Dung, cũng không tìm đến quán cà phê nơi cô làm việc. Đơn ly hôn lấy từ chỗ của cô, Tống Duật thẳng tay vứt vào ngăn kéo tủ trong phòng đọc sách. Hắn cứ đâm đầu vào làm việc, đá văng cô ra khỏi tâm trí mình.

Từ Khánh An gọi cho Tống Duật, tận ba cuộc nhưng hắn vẫn không nghe máy. Cô ta đang bực bội vì bị ngó lơ thì lại được Tống An Nam chủ động liên lạc.

Ông tiết lộ chuyện Tống Duật và Từ Khánh Dung sắp ly hôn cho Từ Khánh An, nói con trai mình thiếu quả quyết, cần cô ta giúp sức khuyên nhủ.

“Bác trai yên tâm, cháu sẽ thuyết phục em gái mình buông tay anh ấy.” Đôi mắt của Từ Khánh An híp lại, thâm sâu khó lường.

Hôm nay là ngày nghỉ, cô ta gợi ý với Từ Thái Sâm, nói muốn gọi Từ Khánh Dung về nhà ăn tối.

Ông thấy con gái lớn quan tâm đến em gái mình, vui vẻ đồng ý. Đàm Lê Giai thì đi chuẩn bị bữa tối, không khỏi bực dọc trong người.



“Con gọi nó về đây làm gì? Khánh An, con tốn công đối xử tốt với nó, nhưng nó có thật lòng xem con là chị gái mình không?”

Từ Khánh An giúp mẹ nhặt rau, nghe bà nói vậy chỉ mỉm cười.

Đàm Lê Giai được đà ca thán:

“Nếu như tốt lành đã chẳng cướp chồng chị. Lại còn, trước mặt cha con thì tỏ vẻ ngoan ngoãn, thật chướng mắt.”

“Mẹ à, đừng nói vậy.” Từ Khánh An mang rổ rau bỏ vào bồn rửa, xả nước ngập nửa bồn.

Bà ta quay sang nhìn cô, thở dài:

“Còn không phải sao? Nhà họ Từ nuôi nó hai mươi mấy năm, vậy mà chẳng biết điều.”

Nếu như Từ Khánh Dung không lấy Tống Duật, thì bây giờ vị trí thiếu phu nhân đã là của con gái ruột bà ta rồi.

Hơn nữa, người hắn thật sự có tình cảm là Từ Khánh An mà. Không phải sao? Đàm Lê Giai càng nghĩ càng thấy tức.

Bên này, Từ Khánh Dung nhận được cuộc gọi của cha, hứa sẽ về nhà ăn tối.

Nghe nói Đàm Lê Giai nấu lẩu, cô ghé qua siêu thị, mua ít bắp bò để nhúng. Nghĩ đến Từ Thái Sâm thường xuyên ra ngoài vườn làm cỏ, cô còn chu đáo mua cho ông một đôi ủng và bao tay mới.

Thức ăn bày biện trước mắt, mùi cốt lẩu thơm nức theo làn khói tỏa ra tứ phía. Bốn người ngồi vào bàn, Từ Khánh Dung vừa bưng đĩa thịt bò, vừa định thả một ít vào nồi lẩu đang sôi thì Từ Khánh An cất lời:

“Nhìn ngon quá! Là loại hảo hạng sao? Khánh Dung, em vừa chuyển ra ngoài sống, đoán chừng không mấy dư dả. Em mua nhiều thịt bò như vậy, có tốn kém quá không?”