“Bác sĩ, Từ Khánh Dung… cô ấy sao rồi?”
“Không sao. Vết thương được xử lý kịp thời, may mắn không bị nhiễm trùng.”
Tống Duật đang tham dự một cuộc họp quan trọng, vừa nghe tin Từ Khánh Dung gặp chuyện đã bỏ mặc tất cả, chạy ngay đến bệnh viện. Một lát sau, Cố Bắc Thành và hai anh em nhà họ Phương cũng có mặt.
Chị quản lý tường thuật lại sự việc diễn ra lúc đó. Theo như hình ảnh trích xuất từ camera thì đúng là ba người đàn ông kia cố tình gây sự, làm khó Từ Khánh Dung.
Bọn họ đã bị bảo vệ bắt lại, đưa đến đồn cảnh sát để làm rõ tình hình. Nhìn tên nào tên nấy xăm trổ đầy mình, lời nói thô tục, chắc chắn không phải hạng người tốt lành.
Từ Khánh Dung được đưa đến bệnh viện, sơ cứu và băng bó vết thương, hiện tại đang nằm trong phòng bệnh nghỉ ngơi. Từ nãy đến giờ, điện thoại của Tống Duật đổ chuông mấy lần, nhưng hắn mặc kệ, bật chế độ im lặng rồi đút sâu vào túi quần.
“Tổng giám đốc, chủ tịch biết chuyện anh tự ý rời khỏi cuộc họp. Ông ấy có vẻ rất giận, hay là anh…”
“Chuyện này nói sau đi. Cậu đến đồn cảnh sát nghe ngóng tin tức về ba tên khốn kia, sau đó báo lại cho tôi.”
Lưu Vũ có ý nhắc nhở, nhưng Tống Duật không hề quan tâm đến. Cậu không thể làm gì hơn ngoài việc nghe theo lời hắn, đi đến đồn cảnh sát nghe ngóng tình hình.
Một tiếng đồng hồ sau, Từ Khánh Dung tỉnh lại, bả vai và cánh tay đau nhức, cả người ê ẩm không thôi.
“Khánh Dung, cậu tỉnh rồi.”
Phương Mỹ Anh khập khiễng bước tới, ôm chầm lấy Từ Khánh Dung. Cô tinh ý nhìn ra dáng đi bất thường của Phương Mỹ Anh, liền hỏi:
“Chân của cậu làm sao thế?”
“Hôm qua không cẩn thận vấp phải bậc thang thôi. Không cao!”
Vừa mới tỉnh dậy, cổ họng Từ Khánh Dung khát khô. Phương Thái Khang rót cho cô ly nước, cẩn thận đưa đến:
“Em uống đi.”
Cô nhận lấy, gật đầu cảm ơn anh. Cánh tay quấn băng của Từ Khánh Dung, dịch máu cùng thuốc sát trùng thấm ra bên ngoài, nhìn thôi đã thấy đau đến nhường nào.
“Em thấy thế nào rồi? Có khó chịu ở đâu không?” Cố Bắc Thành lo lắng hỏi.
“Không sao! Không nghiêm trọng như mọi người nghĩ đâu.”
Tống Duật đứng im lặng từ nãy đến giờ, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng:
“Em nghỉ làm ở quán cà phê đi.”
Phút chốc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn. Từ Khánh Dung nhíu mày, mím môi đầy bất mãn.
“Tại sao?”
“Không an toàn.” Tống Duật kìm nén sự tức giận, nhấn nhá từng chữ thốt ra từ trong cuống họng.
Từ Khánh Dung nở một nụ cười trào phúng, khóe miệng khẽ run. Ai không biết còn tưởng hắn quan tâm cô nữa đó.
“Chuyện lần này là ngoài ý muốn. Huống hồ, cuộc sống của tôi liên quan gì đến anh?”
“Bởi vì tôi là chồng em. Từ Khánh Dung, chúng ta sẽ không ly hôn. Em nhớ cho kỹ vào.”
Tống Duật gần như gắt lên, thẳng thừng trả lời câu hỏi của Từ Khánh Dung. Ánh mắt hắn tràn đầy lửa giận nhìn cô. Từ bao giờ, người con gái kia lại có vẻ ương ngạnh như hiện tại?
“Cậu quá đáng rồi đấy.” Phương Thái Khang kéo hắn về phía mình.
“Chuyện này cần cậu quản sao? Cậu hay tôi mới là chồng của cô ấy hả?” Hắn hất mạnh tay mình ra khỏi tay anh.
Một khi Tống Duật tức giận thật sự đáng sợ. Hắn càng không nghe lọt tai lời người khác nói, một mực bảo thủ suy nghĩ riêng của mình. Cố Bắc Thành nhìn Tống Duật không vừa mắt, trực tiếp chỉ tay vào mặt hắn, hằn học:
“Cậu thôi đi, có biết bản thân vô lý thế nào không?”
“Vô lý cái gì? Đến lượt cậu muốn dạy đời tôi sao?”
“Các người thôi hết đi. Cãi nhau cái gì?” Từ Khánh Dung cắn răng chịu đựng, cơn đau đã lan đến tận đỉnh đầu.
Cả người cô run lên theo cơn giận, ánh mắt đỏ ngầu. Lòng bàn tay nắm chặt lấy ga trải giường, Từ Khánh Dung ngước mặt lên đối diện với Tống Duật, tưởng chừng như sắp xảy ra cãi vả, nhưng giọng cô cất lên lại nhẹ tênh như chưa hề có chuyện gì:
“Anh còn biết bản thân là chồng tôi sao?”
“Anh có từng tôn trọng tôi không? Có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Hay là lúc nào cũng muốn làm theo ý mình, muốn người khác phải phục tùng mình hả?” Từ Khánh Dung cắn mạnh môi dưới đến mức bật máu.
Cô kiên định nói với hắn: “Tống Duật, cho dù anh làm gì thì cũng không thay đổi được mọi chuyện đâu. Trước mắt là ly thân, sau này là ly hôn. Vì vậy, đừng can thiệp đến cuộc sống của tôi nữa.”
“Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh. Làm ơn cút ra ngoài đi!” Từ Khánh Dung nằm xuống giường, xoay người, đưa lưng về phía hắn.
Tối nay chị quản lý sẽ ở lại bệnh viện với cô. Mọi người ở đây cũng không làm gì, Phương Mỹ Anh cúi xuống, nói nhẹ với Từ Khánh Dung:
“Có chuyện gì phải gọi cho mình, biết không?”
“Ừ. Mỹ Anh, cậu về đi, đừng lo lắng.”
Phương Thái Khang định đưa Phương Mỹ Anh về, nhưng nhìn đồng hồ thấy đã trễ. Lúc nãy là anh nhờ một bác sĩ khác trực ca của mình, tranh thủ chạy qua đây. Bây giờ anh phải quay về nơi làm việc của mình, đổi chỗ cho đồng nghiệp.
“Bắc Thành, cậu lái xe đưa em gái tôi về được không?”
“Hả? Không cần làm phiền anh ấy đâu. Em đón taxi về được rồi.” Phương Mỹ Anh ngại ngùng nói với anh trai mình.
“Dù sao cũng tiện đường về chung cư của Bắc Thành. Cậu thấy có được không?” Phương Thái Khang vẫn muốn Cố Bắc Thành đưa Phương Mỹ Anh về.
Cố Bắc Thành gật gật, mỉm cười nhìn cô gái trước mặt:
“Không phiền. Mỹ Anh, để anh đưa em về.”
Cố Bắc Thành thấy chân của Phương Mỹ Anh bị thương, còn dìu cô ra xe. Phương Thái Khang nhìn theo bóng lưng hai người, nhếch môi đầy kiêu hãnh.
“Con bé ngốc! Nghiện còn ngại.”