Sáng sớm hôm sau, theo như lời hẹn, Dư Noãn Tâm đưa theo A Man đến trà lâu Giang Kiêu thành Nam tìm Thẩm Trọng cẩn. Cửa của trà lâu còn chưa kịp bước vào, Dư Noãn Tâm đã nghe thấy âm thanh náo loạn, ầm ĩ bên trong.
"Bổn công tử nhìn trúng hắn là phước phần của hắn."
Dư Noãn Tâm có thể nhận ra kẻ đang to tiếng, ồn ào kia là Hồ Trữ Tuyên, con thứ của Hộ bộ thượng thư, ở kinh thành này gã nổi tiếng vì cái nết ăn tạp của mình, nữ không ngán mà nam cũng chẳng tha, chính là rác rưởi trong rác rưởi, phụ thân gã cũng không quản gã, người khác thì lại e dè thế lực nhà gã nên gã càng được đà lấn tới ngông cuồng, xằng bậy.
Hôm nay gã có mặt ở đây, lại ầm ĩ như vậy, còn không phải là đang cưỡng ép dân nữ, dân nam nhà nào sao? Bình thường chỉ nghe qua tiếng xấu của tên này, hôm nay được tận mắt chứng kiến đúng là mở rộng tầm mắt, nàng muốn dạy dỗ gã một trận nhưng nhớ đến cuộc hẹn với Thẩm Trọng Cẩn liền do dự... Bỗng chốc, một giọng nói trầm ấm, quen thuộc trong ngữ khí mang theo mười phần khinh bỉ từ trong đám đông dội thẳng vào tai nàng.
"Ta không dám nhận phần phước này đâu."
Dư Noãn Tâm hoảng hồn ngước mắt nhìn nam tử bị Hồ Trữ Tuyên nhìn trúng, còn không phải là Thẩm Trọng Cẩn của nàng sao? Tên Hồ Trữ Tuyên này ăn phải gan hùm mật gấu rồi à?
Hồ Trữ Tuyên thấy thái độ coi thường gã của Thẩm Trọng Cẩn thì tức đến đen mặt, gã lớn giọng nói:
"Ngươi... Tên ngoại tộc đáng chết... Ở trên lãnh thổ Đại Yến ta lại không biết điều như vậy." Gã biết Thẩm Trọng Cẩn là người Đại Chu, mà Đại Chu mấy chục năm nay đã không còn đáng để Đại Yến đặt vào trong mắt, huống chi chỉ là một tên thương nhân buôn vải nhỏ nhoi.
Gã rút roi da trên eo mình ra hướng Thẩm Trọng Cẩn mà quất tới:
"Xem bổn công tử có đánh chết ngươi không?"
Thẩm Trọng Cẩn không có ý định né tránh, nhưng Dư Noãn Tâm bên ngoài đã gấp không chịu được, nàng hét lớn, lao đến che chắn trước mặt hắn.
"Dừng tay... A..." Chiếc roi da vô tình quất mạnh vào tấm lưng gầy nhỏ của nàng, theo quán tính Dư Noãn Tâm ngã nhào về phía trước.
Thẩm Trọng Cẩn vươn tay đỡ lấy nàng, hắn vốn có thể dễ dàng bắt được chiếc roi đó, rồi đập cho tên điên trước mặt một trận, nhưng sự xuất hiện của nàng chính là điều hắn không ngờ tới.
Thẩm Trọng Cẩn lo lắng nhìn Dư Noãn Tâm đau đến nhắn mặt trong lòng mình, hắn ngẩng đầu, phóng tầm mắt sắc bén nhìn về phía Hồ Trữ Tuyên.
Hồ Trữ Tuyên bất giác bị ánh mắt của Thẩm Trọng Cẩn doạ sợ, từ nãy đến giờ dù gã có nói lời khó nghe thế nào tên này vẫn lạnh mặt không hề có một chút cảm xúc, nhưng bây giờ lại đột nhiên thay đổi... Là vì nữ nhân trước mặt này sao?
Nhưng Hồ Trữ Tuyên rất nhanh chóng định thần lại, nói thế nào tên này cũng chỉ là một tên buôn bán ngoại lai, có gì mà đáng sợ đâu chứ? Nữ nhân trước mặt lại dám phá hỏng chuyện tốt của gã, gã phải tính sổ với nàng ta...
"Ngươi là ai dám xen vào chuyện của bổn công tử." Hồ Trữ Tuyên chỉ vào Dư Noãn Tâm giận dữ quát.
Dư Noãn Tâm hít một hơi thật sâu, nàng chầm chậm quay đầu lại, nhìn Hồ Trữ Tuyên gằn giọng nói:
"Hồ Trữ Tuyên... Bổn quận chúa rất đau đấy..."
"Triều... Triều Dương quận chúa." Hồ Trữ Tuyên khi nhận định rõ ràng nữ nhân trước mặt là ai, gã sợ đến run người, roi da trong tay cũng rơi xuống đất, ấp a ấp úng không nói nên lời.
Lúc này A Man cũng vừa từ ngoài cửa chạy vào, thấy tiểu quận chúa của mình đang được một nam nhân anh tuấn tiêu sái đỡ dựa vào lòng, không nói cũng biết chắc là nam tử dung nhan tuyệt mỹ mà quận chúa nói đến. Lại nhìn Hồ Trữ Tuyên đang run cầm cập bên cạnh, "lạc đà ốm đói còn hơn ngựa" nàng dù chỉ là người hầu nhưng là người hầu của Thụy Thân Vương Phủ, khí thế cũng cao hơn hắn một bậc, nàng nghiêm giọng nói:
"Hồ Trữ Tuyên... Dám dùng hung khí tấn công Triều Dương quận chúa của Thụy Vương phủ... Tội không thể tha..."
"Triều Dương quận chúa... Ta không cố ý, người ta muốn đánh là tên ngoại lai kia." Hồ trữ Tuyên sợ đến nổi đổ mồ hôi hột, gã làm sao biết vị đại phật của nhà Thụy Thân Vương lại ở đây, nàng ta còn là bảo bối cả phủ tướng quân, phủ tể tướng, ngay cả đương kim thánh thượng cũng coi nàng ta là viên minh châu mà nâng niu trên tay... Gã nghĩ lần này mình chắc chắc mình xong đời rồi.
Dư Noãn Tâm nhíu mày nhìn gã, thấp giọng nói:
"Hắn là người của ta... Ngươi dám đụng."
Hồ Trữ Tuyên vừa hoảng hốt vừa sợ hãi, gã quỳ rạp trên mặt đất, liên tục dập đầu:
"Không dám... Không dám..." Gã làm sao biết tiểu quận chúa của Thụy Vương Phủ cũng nhìn trúng tên ngoại lai này, nếu gã biết, kề dao vào cổ gã, gã cũng không dám.