Tạ Lâm nhìn Đường Mộc Nhi đang nói chuyện với hồn ma dưới giếng. Anh luôn trong tư thế sẵn sàng lao lên nếu có chuyện gì đó xảy ra.
“Em ấy đang nói gì với hồn ma thế nhỉ? Nhìn có vẻ nghiêm túc.” Tạ Lâm lên tiếng, đứng yên nói chuyện không giống với phong cách thường ngày của Đường Mộc Nhi, vậy mà cô đã đứng yên một lúc lâu. Theo anh biết thì để giao tiếp với linh hồn, không có điều kiện là không được di chuyển.
“Mọi người có nghĩ là có chuyện gì đang xảy ra không? Chuyện này không bình thường chút nào. Có lẽ chúng ta nên tới kiểm tra.” Tạ Lâm cảm thấy bồn chồn lo lắng, anh hỏi ý kiến của ba người còn lại.
Không có ai trả lời, Tạ Lâm thấy càng kì lạ hơn, dù biết rằng mọi người đang tập trung cao độ nhưng làm gì đến mức không nghe thấy tiếng gọi của người bên cạnh.
Tạ Lâm quay sang bên cạnh, thấy Triệu Giai Nhân, Vương Lân và Giang Thiết đều đang bất động, giống hệt như Đường Mộc Nhi. Lúc này Tạ Lâm tin chắc đang có điều gì đó không ổn.
Phải chăng mọi người đang dính một loại bùa chú nào đó, anh nghĩ, sau đó tự phản bác lại. Nếu vậy thì tại sao chỉ có mình là không bị gì? Câu trả lời hợp lý nhất chỉ có thể là anh đang bị ảo giác do một loại bùa phép nào đó.
Tạ Lâm nhớ lại trong sách của Đường Thân có viết về pháp thuật gây ảo giác này, phá giải nó không quá khó khăn. Tạ Lâm tập trung pháp lực, nhắm mắt lại bắt đầu niệm chú. Khi mở mắt ra và kết thúc bài niệm, anh thấy cảnh vật xung quanh đã thay đổi hẳn.
Không thấy Đường Mộc Nhi đâu nữa, Triệu Giai Nhân thì vẫn bất động bên cạnh, còn Vương Lân và Giang Thiết cũng đã biến mất. Tạ Lâm vội kiểm tra trong túi của mình, phát hiện không còn sợi dây chuyền nữa.
“Vậy là sao? Giang Thiết đã đem Vương Lân đi à? Còn Đường Mộc Nhi đâu?” Tạ Lâm hoang mang. Trước mắt, anh giải quyết việc đơn giản nhất là giúp Triệu Giai Nhân thoát khỏi ảo giác. Anh đặt tay lên trán cô ấy, truyền pháp lực và niệm chú.
Triệu Giai Nhân bừng tỉnh, cô ấy bị sốc khi cảnh vật bỗng thay đổi.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Chị thấy hơi kì lạ khi mọi người đều đứng yên bất động, nhưng không biết phải làm sao cả.” Triệu Giai Nhân nói, cô nhìn xung quanh và nhận ra sự vắng mặt của những người còn lại. “Mộc Nhi, Vương Lân và trưởng làng đâu? Chắc không phải họ bị oan hồn lôi xuống giếng rồi chứ?”
Tạ Lâm cũng lo sợ điều đó, anh có thể yên tâm về Vương Lân vì anh ta là ma, còn Giang Thiết thì có lẽ đã cầm sợi dây chuyền đi khỏi đây vì lí do gì đó. Đáng lo nhất vẫn là Đường Mộc Nhi, cô nằm trong vùng ảnh hưởng của oan hồn. Nhìn về phía miệng giếng, anh trông thấy một ngũ hành trận pháp đã bị phá.
“Không xong rồi.” Biết có chuyện không hay, Tạ Lâm liền chạy tới đó kiểm tra.
Triệu Giai Nhân định cảnh báo nguy hiểm nhưng cô nghĩ lại, bây giờ cứu Đường Mộc Nhi quan trọng hơn, vả lại họ có hai người, có thể hỗ trợ nhau, thế nên cô ấy cũng chạy theo Tạ Lâm tới miệng giếng.
“Chị có nghe thấy tiếng gọi nào không?” Tạ Lâm gấp gáp hỏi trong lúc lục lọi trong ba lô.
“Chị không. Còn em?” Triệu Giai Nhân đáp.
Tạ Lâm lôi ra một sợi dây thừng dài, một đầu buộc vào thân cây gần đó, một đầu buộc vào thắt lưng, anh nói “Em cũng không, điều đó chứng tỏ oan hồn này đang thôi miên một người khác, chứng tỏ đúng là Đường Mộc Nhi đã bị lôi xuống giếng, quan trọng nhất là em ấy vẫn còn sống.”
Vừa dứt lời, Tạ Lâm liền trượt xuống giếng. Triệu Giai Nhân nhìn theo xuống miệng giếng tăm tối, lo lắng không biết Tạ Lâm có cứu Đường Mộc Nhi kịp thời hay không. Cô ấy cũng muốn xuống đó để giúp, nhưng Triệu Giai Nhân cũng biết việc này không cần quá nhiều người xuống đó làm gì, dây thừng cũng chỉ có một. Ngoài ra, vừa có kẻ đã yểm bùa cô và Tạ Lâm, nghĩa là nguy hiểm đang rình rập, tốt hơn hết là nên ở lại đây canh gác đảm bảo an toàn.
Sau một lúc không lâu, Triệu Giai Nhân thấy sợi dây thừng bắt đầu rung lên, cô biết đó là dấu hiệu cho thấy Tạ Lâm đang trèo lên, chỉ là không biết anh có đem theo Đường Mộc Nhi lên hay không.
Triệu Giai Nhân mừng rỡ khi thấy Tạ Lâm đang vác theo Đường Mộc Nhi trèo khỏi miệng giếng. Tạ Lâm tháo dây thừng ra khỏi thắt lưng, hổn hển nói “Mau lên, chúng ta khỏi khu vực cái giếng này.”
Triệu Giai Nhân liền quàng tay Đường Mộc Nhi qua vai mình, kéo cô ra xa cái giếng, Tạ Lâm cũng theo bên cạnh. Đặt Đường Mộc Nhi nằm xuống đất. Triệu Giai Nhân thực hiện sơ cứu đuối nước. Cô ấy lo lắng rằng không biết rằng Đường Mộc Nhi đã rơi xuống giếng bao lâu.
May mắn thay, sau vài phút, Đường Mộc Nhi đã tỉnh dậy. Triệu Giai Nhân liền ôm cô vào lòng, nói “Em làm chị lo quá.”
Tạ Lâm thở phào nhẹ nhõm khi thấy Đường Mộc Nhi đã bình an vô sự, vấn đề bây giờ anh quan tâm đến là chuyện gì đã xảy ra vùa nãy. Chắc chắn oan hồn đáy giếng này không đơn giản như Giang Thiết đã nói.