Có Lẽ Yêu Mất Rồi

Chương 6


Tối đó quả thật Doãn Mặc Nhiên đã đến chỗ hẹn mà người đàn ông kia nhắc đến, đây là hộp đêm sang trọng mắc tiền. Anh đi vào bên trong phòng VIP, bên trong đã có vài người đàn ông đã ngồi sẵng chỉ đợi anh đến.

Có người thì mặc âu phục, người thì theo style thiếu gia ăn chơi. Vừa nhìn thấy anh đã vui vẻ kéo anh vào giữa.

“Lão Nhiên, hôm nay cậu không say thì đừng hòng thoát khỏi đây”. Tống Ca choàng vai anh, tay kia đưa ly rượu đến trước mặt.

“Vậy phải xem bãn lĩnh của các cậu rồi”. Doãn Mặc Nhiên sau khi bước vào đây cơ mặt liền giãn ra liên hồi.

Bọn họ chính là những người bạn tốt của cậu, Tống Ca là người buổi sáng đã đến tìm cậu. Nhà cậu ta có tập đoàn lớn kinh doanh về vật dụng Y tế toàn cầu.

Tư Hạo là con trai của ông trùm khét tiếng trong chợ đen, nhưng cậu lại không hẳn là giống ba mình. Cậu không hứng thú vào đám xã hội đen đó. Cậu thuộc tuýp thiếu gia ăn chơi, gái gú không ai bằng.

Tập Diệc là người có khí chất giống Doãn Mặc Nhiên nhất trong nhóm, anh cũng sở hữu một công ty nhỏ trong hàng tá công ty của gia tộc. Anh cởi mở và dễ tính hơn Mặc Nhiên gấp 10 lần……

Và cuối cùng không thể không nhắc đến Du Soái, anh sở hữu 5 sân golf lớn trong và ngoài nước. Anh sở hữu vẻ ngoài trầm tính và ít nói, cũng là người qua lại với Mặc Nhiên trong nhóm nhiều nhất.

————

Sở Tư nằm thảnh thơi trên giường nhâm nhi đồ ăn vặt quản lý Dư mua cho cô, cô sớm đã cho quản lý Dư đi thăm gia đình. Khi nào quay về sẽ báo cô ấy.

Lúc này chuông điện thoại cô vang lên, người gọi đến là tên chết tiệt kia. Giờ này hắn còn tìm cô làm gì?

Sở Tư thở dài cầm điện thoại lên bắt máy.

Bên kia một giọng nói ôn nhu, lạnh lẽo vang lên “Cô đang ở đâu?”.

“Liên quan gì đến anh?”. Sở Tư nheo mày khó chịu.



“Mau xuống sảnh đi, tôi đợi cô”. Nói đến đây Sở Tư liền leo xuống giường đi đến phía cửa sổ, quả thật hắn đang đứng ở dưới chờ cô. Sở Tư có chút bối rối, xuống đó làm gì? Hắn tìm cô làm gì?

Cô đang mặc đầm ngủ hai dây dài qua đầu gối, trời bên ngoài lại đang rất lạnh. Do dự một hồi vẫn là xuống, chỉ xuống một chút chắc không cần thay đồ. Nghĩ rồi cô liền đi xuống.

Hắn đang đứng dựa vào chiếc xe, tay cầm vài túi đồ. Vừa bước ra khỏi sảnh hơi lạnh đã vây đến, cô run người một cái rồi nhanh chóng bước về phía anh.

“Mùi rượu? Anh uống rượu sao?”. Sở Tư nheo mày nhìn hắn.

“Ừm, tôi đến mang đồ cho cô”. Giọng nói lạnh lùng ngày nào của hắn bây giờ lại nhỏ nhẹ hết mực.

Sở Tư đưa mắt nhìn xung quanh, bây giờ cũng chẳng ai ra ngoài nữa. Chỉ còn cô và hắn đứng trước khách sạn.

“Trời lạnh như vậy, sao cô không mặc áo?”. Nói xong hắn liền cởi áo khoác âu phục ra trực tiếp khoác lên vai cô, Sở Tư vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của hắn trong chiếc áo này.

Sở Tư đưa mắt nhìn gương mặt của hắn, trong trời giá rét mà vẫn đến đây đưa đồ cho cô. Chắc chắn là bị điên rồi.

Gương mặt ngũ quan hài hoà của hắn kèm nước da trắng trẽo lạnh lẽo có chút mê mị.

—————-

Tại một khách sạn sang trọng, trong căn phòng tổng thống ở tầng cao nhất. Một người đàn ông mặc áo khoác tắm nằm trên giường, lướt xem những tấm hình liên tục được gửi đến của Sở Tư và Doãn Mặc Nhiên. Hắn nở nụ cười quái đản, lâu lâu lại nhấp 1 ngụm rượu vang.

Lúc này một người phụ nữ ngoại quốc với thân hình bốc lửa bước ra từ nhà tắm, trên người chỉ quấn khăn tắm. Cô ấy đi đến rút chiếc Ipad bỏ qua một bên sau đó liền tuột chiếc khăn tắm xuống, người đàn ông kia huýt sáo vài cái rồi kéo người phụ nữ ngoại quốc xuống.

“Tiểu yêu tinh em thật đáng ghét”. Hắn hôn lên đôi môi mọng nước của người phụ nữ sau đó liền bị cô ngăn lại.

“Chuyện của Doãn Mặc Nhiên thì sao?”.

“Bây giờ cậu ta đang để ý cô người mẫu khá nổi tiếng, vẻ bề ngoài rất xinh đẹp. Trùng hợp lại là kiểu anh thích, em cứ đợi đi”. Nói xong hắn liền hôn ngấu nghiến đôi môi của người phụ nữ.



Lúc này chiếc điện thoại đặt trên tủ reo lên, người đàn ông vuốt tóc khẽ chửi thề rồi đứng dậy ra ngoài ban công nghe điện thoại.

———-

Sau khi Doãn Mặc Nhiên rời đi, cô đưa tay níu vạt áo rồi quay vào trong. Cô luôn có cảm giác bị người khác chụp lén, cô siêu nhạy với ống kính. Nên khi có người chĩa ống kính vào cô, Sở Tư liền phát giác ra.

Trong lòng cô bất giác có chút bất an.

Liệu hắn chỉ đơn thuần là một giám đốc công ty giải trí? Cô bắt đầu có cảm giác hoài nghi về hắn, liệu phía sau lớp vỏ bọc đó là một bí mật khác to lớn bị hắn cất giữ?

Cô thất thần đi trong sảnh, mải mê suy nghĩ vô tình lại đâm sầm vào người đàn ông, cô có thể cảm giác được sự vững chãi của lồng ngực người đàn ông này.

“À xin lỗi, tôi không để ý”. Sở Tư vột nhìn lên người đàn ông.

“Không sao”. Hắn liền giúp cô nhặt mấy túi giấy lên, ân cần hỏi han. Nhìn vẻ bề ngoài của hắn trong rất thanh lịch, lại đẹp trai thư sinh.

“Cô là người mẫu sao?”.

Câu hỏi đột ngột này có hắn khiến cô có chút bất ngờ “Sao anh biết?”.

“À, tôi nhìn tổng thể cô khá cao và thân hình lại rất cân bằng”.

Sở Tư có chút bất ngờ ra mặt, người đàn ông này vậy mà có thể nhìn ra cô là người mẫu chỉ trong vài phút.

“À, tôi là nhà thiết kế nên nhìn người khá chuẩn xác, không biết tôi có thể xin phương thức liên lạc của cô không?”.

Sở Tư suy nghĩ một chút cũng đành rút điện thoại ra kết bạn với cậu ta, dù sao trông cũng chẳng phải người xấu.