Sau bữa sáng, Hướng Đường Nghi bê trên tay một tập giấy bút, đi ngang qua phòng khách để bước lên thư phòng của Vu Phùng Cửu.
Bình thường anh toàn đá cửa rồi bê cô đi, bắt học trong đêm vì ngày thường anh không có thời gian rảnh. Nhưng hôm nay lại là ngày nghỉ lễ, Hướng Đường Nghi được đội ơn trời đất học ngay trong buổi sáng để có được một giấc ngủ ngon lành vào ban đêm.
Bây giờ cô đã được chuyển vào trong biệt thự ở, không cần phải sinh hoạt bên trong căn nhà kho chật chội kia nữa.
Vu Phùng Cửu còn đặc biệt dặn dò người làm công trong nhà làm cho cô một cái bàn học đặt ở trong góc.
Bỗng nhiên, anh đã trở thành một người mà cô rất thân thiết.
Hướng Đường Nghi nhảy chân sáo đi về phía cầu thang, lúc ngang qua gian phòng khách, cô thấy Vu Kim Mĩ đang ngồi nghe đài, dựa lưng lên ghế sô pha làm từ vải Ai Cập đắt tiền.
Trên bàn có đặt một cái lồng bằng vàng nguyên chất để đựng những miếng bánh kem nhỏ đủ màu sắc và một bộ ấm trà hoa quả.
Trông Vu Kim Mĩ cứ như là một nàng công chúa cao quý của vương quốc Anh thời xưa vậy
Hướng Đường Nghi liếc mắt nhìn một cái nhưng không dám nhìn lâu, bèn xoay nhanh người đi rồi bước lên trên tầng.
Chợt Vu Kim Mĩ gọi cô lại.
“Chị Nghi.”
Cả cơ thể của Hướng Đường Nghi cứng đờ, cô cứng ngắc quay đầu nhìn cô ta.
Vu Kim Mĩ vẫn đang nhàn nhã nằm gác chân lên ghế, nhấc ngón tay quơ cô lại gần.
“Lại đây ngồi.”
Hướng Đường Nghi tiến lại gần bộ bàn ghế phòng khách trong lo sợ, cả người run rẩy như nhiễm lạnh, nhưng sau lưng lại vã hết cả mồ hôi hột.
Cô ta sẽ không làm gì cô chứ? Chắc không phải là định bày trò để Vu Phùng Cửu phạt cô tiếp đâu ha?
Hướng Đường Nghi e ngại nhìn lên khuôn mặt bình thản của Vu Kim Mĩ.
Ôi không, cô ta chắc không phải là đang tức giận đâu đấy chứ?
Cô nhút nhát cắn răng, tự kìm lòng mình phải mạnh mẽ lên.
Không sao cả, bây giờ Vu Phùng Cửu có vẻ không còn ác cảm với cô nữa rồi, nếu như bị đánh tiếp thì cô sẽ mặt dày lên mà ôm gối xin anh tha mạng. (Vu Phùng Cửu có dạy cô không được chấp nhận bị chơi xấu, phải mặt dày lên)
Phải cố lên! Cố lên Hướng Đường Nghi!
Hướng Đường Nghi lê lết đến gần chỗ ghế sô pha, đứng im như thóc ngâm, không dám nhúc nhích hay cử động.
Vu Kim Mĩ nhíu mày nhìn cô, đúng là hai anh em, đến cả biểu cảm nghiêm nghị ấy cũng đáng sợ y như nhau.
“Tại sao lại đứng đấy? Ngồi xuống đi, không sợ mỏi chân à?”
Hướng Đường Nghi trong đầu tự nhủ không được sợ, phải cứng rắn lên, không được phép để cho Vu Kim Mĩ đắc ý.
Vì vậy nên cô ngồi xuống :)))))
“Em… em em… Em có việc gì sao…?”
“Không có.” Vu Kim Mĩ vẫn nằm uể oải ở trên ghế, thoải mái nghe nhạc từ đài radio khổ lớn: “Chỉ muốn gọi chị lại thôi.”
Nói rồi cô ta chỉ tay vào cái lồng bằng vàng để đựng bánh.
“Cho chị một miếng bánh, thích chọn vị nào thì cứ lấy vị đấy.”
Vu Kim Mĩ tự nhiên cho cô ăn bánh, đây rốt cuộc là chuyện động trời gì?
Sau một khoảng thời gian dưới sự rèn dũa của Vu Phùng Cửu, Hướng Đường Nghi rất nhanh đã có thể nhận được mặt chữ.
Anh có cho cô một số cuốn sách để đọc thử, trong đó có một tập truyện trinh thám.
Chắc Vu Kim Mĩ không ghét cô đến nỗi bỏ cả chất độc Hemlock, Belladonna, Xyanua, Botulinum, bla bla… để đầu độc cô đâu nhể?
Hướng Đường Nghi mím chặt môi, hai cánh tay run rẩy chọn lấy cho mình một “miếng bánh tử thần” có vị dâu.
Cô quay đầu cười cứng ngắc với Vu Kim Mĩ rồi run rẩy cho vào miệng ăn.
Đột ngột, cả người của Hướng Đường Nghi như bị đông cứng cả lại.
Cổ họng cô không thốt nổi lên lời.
… Ngon!
Vu Kim Mĩ nhìn nét mặt không giấu nổi sự thích thú của Hướng Đường Nghi, khoé môi xinh đẹp khẽ câu lên.
“Muốn ăn nữa thì cứ lấy. Còn có trà hoa quả, cứ từ từ mà uống. Tôi cho chị ăn hết luôn đấy.”
Hướng Đường Nghi gật gật đầu, cô cẩn thận rót cho mình một cốc trà rồi đưa lên miệng nhấp thử.
Vị thơm thanh ngọt quyện vào trong mũi cô, rồi đến cuống họng. Đây là lần đầu cô được uống một món nước có vị ngon như thế này.
Vu Kim Mĩ nói không muốn ăn nữa nên cho hết Hướng Đường Nghi, một lát sau cô mới ăn xong hết được chỗ bánh ấy rồi lỉnh kỉnh bê đống sách vở đến thư phòng của Vu Phùng Cửu.
Anh đợi cô lâu lắm rồi, vừa nghe thấy tiếng mở cửa đã cáu kỉnh liếc sang nhìn cô, thấy hai má của Hướng Đường Nghi dính đầy vết bánh kem.
Một kẻ mắc chứng ưa sạch sẽ như anh chịu không nổi.
“Lau miệng đi.”
Hướng Đường Nghi ngoan ngoãn gật đầu, cô lấy một cái giấy ăn lau miệng, rửa tay, xúc miệng cẩn thận rồi mới chạy đến trèo lên ghế ngồi cạnh với Vu Phùng Cửu.
Bây giờ anh mới tạm thời thu lại được nét mặt cau có của mình, lấy từ trong tập đề ở trong ngăn bàn một tờ đề toán để cho Hướng Đường Nghi làm.
Cô nhận lấy, rất nghiêm túc để hoàn thành.
Vu Phùng Cửu nhìn cái đầu nhỏ lúi húi cắm cúi viết, trong đôi mắt mênh mông như biển hồ khẽ hiện lên tia nhìn dịu dàng.
Anh ngồi ở đối diện bàn với cô, tay cầm một tập văn kiện làm việc để xem xét lại các báo cáo trong tháng.
Bất chợt ngón tay anh quệt mạnh qua gáy sách, đứt cả da.
“Chậc!”
Vu Phùng Cửu nhăn mày nhìn đầu ngón tay mình chảy máu, đang định lấy giấy lau đi, đột ngột có một đôi bàn tay nhỏ nhắn vươn đến nắm lấy tay anh.
Vu Phùng Cửu thẫn thờ, nhìn Hướng Đường Nghi làm một điều mà anh không thể nào ngờ tới.
Cô mút lấy đầu ngón tay anh.
“Em…”
Như có điện giật, lập tức Vu Phùng Cửu rụt ngay tay lại, cả khuôn mặt anh tuấn không thể khống chế được mà đỏ bừng cả lên.
“Em làm cái quái gì vậy?!”
Hướng Đường Nghi ngây thơ ngẩng đầu nhìn anh, không hiểu tại sao Vu Phùng Cửu lại có phản ứng mạnh như vậy?
Anh không ghét cô đấy chứ?
“Bình thường khi bị chảy máu em đều liếm lên vết thương như vậy, nó nhanh lành lắm.”
Vu Phùng Cửu chỉ tay vào mặt cô, nói không lên lời.
Anh không thể nào hiểu nổi đầu óc của con nhỏ này, càng không thể hiểu được bản thân mình hiện tại.
Tại sao… tim anh lại đập nhanh như vậy?
Lẽ nào anh thích Hướng Đường Nghi…?
Vu Phùng Cửu hoảng sợ lắc thật mạnh đầu, choáng váng chống tay lên thành tường.
Lồng ngực phật phồng, khoang mũi hít thở không thông.
Cả người nóng ran cả lên.
Không không không không! Không bao giờ!
Anh sẽ không bao giờ có tư tưởng gì với một con nhỏ năm nay còn chưa lên cấp ba đâu!
Sẽ trở thành tội phạm mất!
Vu Phùng Cửu không thể tập trung làm việc được nữa, cả buổi sáng anh chỉ ngồi tịnh tâm ở bên ngoài ban công.
Hướng Đường Nghi đã làm xong đề từ lâu, cô kẹp tờ đề xuống bình hoa trong thư phòng rồi nhảy xuống ghế, nói muốn xuống lại nhà.
Lúc này Vu Phùng Cửu mới chợt thanh tỉnh, nhìn Hướng Đường Nghi, đôi mắt lại đỏ lên.
Anh cấu thật mạnh vào mu bàn tay còn lại của mình một cái rồi mới bước vào lại bên trong gian phòng, lấy từ trên kệ tủ cao một lọ kẹo bạc hà được chế tác từ kim cương.
Anh không bao giờ chia sẻ kẹo cho bất kì ai cả, nhưng cô thì được.
Vu Phùng Cửu lấy một nắm kẹo, để vào lòng bàn tay của Hướng Đường Nghi.
“Cấm không được cho ai đấy.”
Hướng Đường Nghi chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn anh, vẫn luôn ngoan ngoãn gật đầu.
Điều ấy khiến cho anh vô cùng hài lòng.