Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu

Chương 35: Em chỉ muốn giúp anh


Trước đó một ngày.

Trong ngày nắng mới của mùa xuân.

Két két…

“Ra ngoài đi.”

Cửa của căn nhà phụ đằng sau biệt thự được mở ra. Người hầu nữ cất lại chiếc vòng xâu các loại chìa khoá vào trong túi áo, xoay người bước đi trước.

Hướng Mãn Thanh theo sau lưng, đặt chân, bước ra ngoài bậu cửa.

Ánh nắng chói chang từ bên ngoài lập tức bao phủ lấy đỉnh đầu của bà ta.

Dù mới là giữa xuân nhưng nắng đã lên nhiều rồi. Có hơi chút nóng rát.

Hai tháng rồi bà ta mới được tiếp xúc với ánh sáng mặt trời.

Suốt những ngày bị phạt nhốt ở trong căn nhà nhỏ đằng sau biệt thự và sống với một điều kiện tồi tàn hơn, bà ta đã suy nghĩ rất nhiều thứ, trong đó có cả những dự định mà bà ta sẽ thực hiện vào ngày được thả ra.

“Sau này nếu như muốn sống tiếp thì hãy chú ý phép tắc cư xử của mình. Đừng có làm gì khiến cho lão gia tức giận nữa…”

“Hướng Đường Nghi ở đâu?”

“Hả?”

“Hướng Đường Nghi đâu?”

Người hầu ngơ ngác quay đầu nhìn Hướng Mãn Thanh, chợt thấy vẻ mặt u ám của bà ta, cô ta bất giác sợ hãi mà run rẩy, lùi vội chân ra sau.

“Ở, ở trong thư phòng…!”

Thư phòng, ở tầng hai…

Có vẻ như sau khi tống được bà ta vào một căn nhà gỗ quanh năm suốt tháng ánh sáng không thể lọt vào, cô đã có được một cuộc sống khá thoải mái nhỉ?

Còn lên được cả tầng hai nữa cơ.

Hướng Mãn Thanh nhếch miệng hừ lên một tiếng, tự lầm bầm một mình. Trông bà ta hiện tại cứ như một người đàn bà thần kinh vừa mới trốn ra khỏi viện vậy.

Người hầu kia dù sợ nhưng vẫn không thể ngăn được sự tò mò ở trong lòng, lắp bắp lên tiếng.

“Bà nói cái gì thế?”

“Không phải việc của mày.”

Bất thình lình, Hướng Mãn Thanh xô ngã người kia ra khiến cho cô ta hét lên một tiếng kinh hãi.

Bà ta nghiến chặt răng, vùng chạy vào trong căn biệt thự.

Tất cả những người làm công ở bên trong vì nghe thấy những tiếng động lạ mà đều ngơ ngác ngó ra bên ngoài, bắt gặp một cái bóng trắng chạy lướt qua người mình, lao vụt lên trên tầng như một con thiêu thân.

Tiếng dậm chân của Hướng Mãn Thanh vang lên bình bịch gây chấn động toàn căn biệt thự.

“Ở đâu rồi?”

Hướng Đường Nghi ở trong thư phòng, gắng gượng kiễng chân, cố để lấy được cuốn bách khoa ở trên giá sách.



Vu Phùng Cửu để sách ở trên cao quá, mỗi lần cô lấy được đều phải mệt bở hơi tai.

Đang đứng chênh vênh ở trên ghế, đột ngột cánh cửa phòng mở tung ra, đập mạnh vào tường cái rầm khiến cho cô giật bắn cả người suýt ngã, thất kinh nhìn Hướng Mãn Thanh đang lao hẳn về phía mình.

“Có chết thì hôm nay tao cũng phải đưa mày đi chết chung!”

Bà ta thét lên, nắm lấy đầu của Hướng Đường Nghi mà đập mạnh vào kệ sách, khiến cho đầu cô vang lên tiếng “cộc” một phát cực đau.

Hướng Đường Nghi hoảng sợ kêu lên, cả kệ sách đều đổ ập xuống, đè lồng lên nhau, đổ rạp hết xuống đất.

Cả thư phòng giấy báo bay tứ tung, còn ở bên ngoài hành lang người làm công đều há hốc muốn sái cả quai hàm.

“Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!! Hướng Mãn Thanh phát điên đi đánh người rồi!”

“Đại thiếu gia đâu? Mau đi gọi đại thiếu gia!”

“Con bé chảy máu rồi! Dây trói! Phải trói bà ta lại!”

“Sao cứ những lúc ngài ấy vắng mặt thì cả căn nhà này đều tán loạn hết cả lên vậy?”

Mọi người đều hốt hoảng tìm cách để ngăn lại cơn khùng điên của Hướng Mãn Thanh.

Họ ra sức lôi kéo bà ta ra khỏi thư phòng, nhưng họ quên mất tay của bà ta còn đang túm lấy tóc cô.

Hướng Đường Nghi bị lôi đi gián tiếp, khóc không ra nước mắt.

Anh Cửu… cứu em…!



Ở trong bệnh viện, Vu Phùng Cửu trầm mặc nhìn Hướng Đường Nghi.

“Hức! Đau!”

“Ngồi yên để chú băng bó vết thương cho.”

Suốt cả quá trình để cho bác sĩ xử lí vết thương, Hướng Đường Nghi đều nhăn nhó mặt mày, đau đến sụt sịt, bàn tay nhỏ víu lấy áo của Vu Phùng Cửu không buông.

Hướng Mãn Thanh sau vụ việc gây náo loạn này đã bị trục xuất khỏi nhà họ Vu vĩnh viễn.

Còn Hướng Đường Nghi thì bị toác máu đầu, phải đến bệnh viện băng bó vết thương gấp.

Trước đó cô còn phải làm vài xét nghiệm và kiểm tra tổng thể, nên hiện giờ mệt đến muốn ngất đi.

Với người khác thì bình thường, chứ với một kẻ gặp chướng ngại giao tiếp như cô, một ngày phải ở lâu trong một không gian có đông đúc những con người lạ mặt, cô lúc nào cũng cảm thấy bất an, sợ hãi.

May mà có anh ở đây.

“Xong rồi đấy. Về nhà tránh nước, tránh động vào vết thương, nếu không, vết thương mà bung chỉ thì chỉ chờ đến lúc bị nhiễm trùng rồi chết thôi.”

“Thật ạ?!”

Hướng Đường Nghi bị dọa cho sợ hãi. Cô sẽ chết sao?

Vu Phùng Cửu nhíu mày lườm tên bác sĩ kia.

“Nói năng cẩn thận, làm sao mà chết được?”



“Ha ha. Tôi chỉ nói phóng đại một chút để cánh cáo em ấy nhớ phải cẩn thận thôi mà?”

Người bác sĩ đó là bạn học cũ của Vu Phùng Cửu, cũng là một thiên tài giống anh, nhưng lớn tuổi hơn đôi chút. Anh ta hiện đang làm bác sĩ trưởng khoa trong bệnh viện công lập của nhà nước.

Tên của anh ta là Triệu Tinh Triều, cùng hội anh em chí cốt với Vu Phùng Cửu và Giang Yến Cảnh.

Dù gia thế không nằm trong nhóm tứ đại gia tộc giống như hai người kia, nhưng công danh của anh ta ngang hàng với họ.

Cuối cùng Hướng Đường Nghi mới nghe được từ về nhà, cô không giấu nổi sự mừng rỡ, vội bám víu lấy Vu Phùng Cửu để anh tha mình đi.

Vu Kim Mĩ có nhắn tin hỏi thăm, Vu Phùng Cửu hồi đáp lại là xong rồi.

Anh dẫn theo Hướng Đường Nghi, đi ra khỏi khu điều trị ngoại khoa. Nhưng lúc đang định đi lấy đơn thuốc, chợt có một ai đó gọi tên anh.

“Phùng Cửu!”

Giọng nói này…

Hướng Đường Nghi vội vàng ôm chằm lấy Vu Phùng Cửu, sợ hãi trốn ở sau lưng anh. Ánh nhìn của cô hướng về phía của Kiều Uyển Viên vô cùng căm ghét.

Vu Phùng Cửu cũng đưa lưng để che chắn cho cô, anh lạnh lùng nhìn Kiều Uyển Viên, chất giọng bàng bạc mùi của sát khí.

“Cô đến đây làm gì?”

Hồi trước, Hướng Đường Nghi có kể lại là kẻ cuối cùng mà cô gặp trước khi bị bắt cóc là Kiều Uyển Viên, kẻ đã đánh thuốc mê cô cũng là cô ta.

Nhưng vì không đủ chứng cứ để chứng minh cô ta là tội phạm nên chỉ một ngày sau, Kiều Uyển Viên đã được thả ra khỏi trại giam.

Nhưng không vì vậy mà cô ta tỏ ra ghét bỏ anh, thậm trí còn chung thủy nói sẽ duy trì mối hôn sự này.

Thành ra, mọi dư luận đều nói rằng cô ta bị hiểu lầm, dù vậy vẫn luôn yêu mến anh. Nói rằng Hướng Đường Nghi trong lúc hoảng loạn đã nhìn nhầm người.

Thật lố bịch!

Kiều Uyển Viên nhìn anh xa cách như vậy, biểu cảm có thoảng qua một sự buồn bã.

“Em nghe tin bé Nghi phải vài bệnh viện nên lo lắng mà đến đây. Dù sao thì con bé cũng là em rể của em, là chị dâu thì phải quận tâm tới em mình chứ?”

“Kiều tiểu thư, hình như cô đã quên rồi. Hôm ở phòng bao, tôi đã nói rất rõ rằng tôi sẽ không bao giờ chấp nhận hôn ước này.”

Kiều Uyển Viên thều thào nói vậy sao, mặt cô ta ủ rũ đến đáng thương, đưa ra cho Vu Phùng Cửu một tờ giấy xét nhiệm của Hướng Đường Nghi.

“Em đã nộp tiền viện phí rồi, kết quả em cũng lấy luôn cho anh.”

Vu Phùng Cửu giật mạnh tớ giấy đó lại, vo lại thành một nắm tròn rồi cất vào trong túi áo, ánh mắt anh cảnh giác nhìn cô ta.

“Cô muốn cái gì?”

Trong đây có ghi cả nhóm máu của Hướng Đường Nghi.

Cô nhóm máu O, nhưng trong khi đó cả nhà Vu đều là nhóm máu AB, bí mật cô là đứa trẻ ngoài giá thú sẽ bị lộ tẩy.

Kiều Uyển Viên chỉ mỉm cười nhạt nhẽo rồi cúi gằm mặt xuống đất, ủy mị nói.

“Em chỉ muốn giúp anh thôi mà?”

Giúp anh nhanh chóng rời khỏi con bé ấy.