Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu

Chương 42: Anh nhận nhầm người rồi!


Cuộc đời vốn không thể lường trước được. Những điều mà ta tưởng như sẽ không bao giờ xảy đến với ta vào một ngày nào đó sẽ đột ngột đổ ập xuống đầu ta. Và những người tưởng như không bao giờ gặp lại có một ngày sẽ đứng trước mặt ta.

Giống như một duyên phận. Những gì phải xảy ra rồi cũng sẽ phải xảy ra.

Tưởng là bất ngờ. Nhưng ngẫm lại, mọi thứ hình như đã được sắp xếp từ trước rồi.

Con người chỉ cần đi theo trình tự ấy thôi.



Hướng Đường Nghi nằm ở trên giường phòng ký túc xá. Vào mấy ngày nghỉ lễ này, có mấy sinh viên đã sắm sửa hành lí để về quê thăm nhà hoặc đi chơi, còn một vài người quê ở xa thì vẫn chuyên chú học tập ở giảng đường.

Còn Hướng Đường Nghi, cô là trẻ mồ côi nên chẳng có nhà để mà về, vì vậy nên tối đến đành chịu cảnh nằm không ở trong một căn phòng trống.

Những người bạn cùng phòng đều đã đi hết rồi, trước khi để cô lại một mình, họ trịnh trọng giao lại cho cô trọng trách trông nom căn kí túc xá cho tốt.

Dù Hướng Đường Nghi có là người khép kín và ít khi giao tiếp với người khác, nhưng cô vẫn thích ở một nơi có tiếng ồn ào nói chuyện hơn là tĩnh lặng như bây giờ.

Chịu thôi.

Gần mười giờ đêm, cô sắp xếp lại đống sách vở ở trên bàn học rồi tắt đèn bàn đi, tung chăn chuẩn bị nằm xuống. Bỗng nhiên điện thoại để ở trên bàn rung lên.

Đó là số máy của Ưng Sở.

Cô bắt máy rồi đưa kề lên tai.

“Anh vẫn còn chưa ngủ sao? Sao lại gọi em vài giờ này?”

“A? Xin, xin lỗi. Cô là bạn gái của nhóc Ưng Sở phải không?”

Cả người của Hướng Đường Nghi chợt khựng lại, nhíu mày hỏi đầu dây bên kia.

“Đúng vậy. Bác là ai vậy ạ? Với cả sao bác có điện thoại của Ưng Sở?”

Người đàn ông già dặn ở bên kia nghe thấy cô trả lời vậy thì không khỏi vui mừng, vội vã tường thuật lại những việc gì đang diễn ra.



“Ây dô. Tôi là cấp trên của Ưng Sở, hôm nay có một cuộc họp giữa các nhà lãnh đạo lớn với nhau, tôi có vinh dự được đi đến để gặp gỡ và tham gia vào cuộc trò chuyện của họ. Ngoài ra, tôi còn rủ theo cả Ưng Sở nữa.”

À. Cuộc gặp gỡ này hình như Ưng Sở đã từng kể với cô mấy lần rồi. Mỗi lần nhắc lại cơ hội ngàn vàng để học tập những con người thành đạt đó, Ưng Sở đều sung sướng đến nhảy lên tưng tưng.

Có lúc, nhảy cao quá đến đập đầu lên trần nhà. Báo hại cô phải qua đó xử lý vết thương trên đầu cho anh.

“Nhóc con đó căng thẳng quá nên uống mấy chai rượu, giờ thì hay rồi, say quá nằm lăn ra bất tỉnh không dậy nổi. Tôi lại không biết nhà cậu ta ở đâu, cô có biết không?”

“Dạ cháu biết ạ.”

“Được thế thì hay quá! Tôi gửi địa chỉ qua cho cô. Cô mau đến nhé!” Giọng của ông sếp đó cầu khẩn: “Có những người cấp cao ở đây, thật ngại quá.”

Hướng Đường Nghi tắt điện thoại, nhìn chăn ga gối đệm đã sắp sẵn ra rồi mà chưa thể nằm vào ngủ được, thở dài một hơi rồi thay lại quần áo, vội vã rời khỏi ký túc xá sinh viên, đi đến nhà hàng Tây Âu năm sao hàng đầu trong thành phố.

Cô đọc số phòng cho phục vụ nhà hàng, được bọn họ lịch sự dẫn đến căn phòng VIP sang trọng nhất ở trên tầng năm.

Hướng Đường Nghi nhìn những món đồ trang trí và cách bày biện đầy xa xỉ, thầm cảm khái trong lòng.

Thật xa hoa quá đi!

Người phục vụ chỉ cô đến căn phòng ăn kiểu VIP rồi rời đi, Hướng Đường Nghi theo chỉ dẫn mà tiến thẳng đến căn phòng đó.

Chưa cần cô phải gõ cửa, Ưng Sở đã từ bên trong phòng lảo đảo đẩy cửa bước ra bên ngoài.

Vừa mới thấy cô, anh trong bộ dạng say xỉn đến quên trời quên đất cười lên đến ngốc nghếch, chập choạng chạy đến rồi ôm lấy cô.

“Đường Nghi! Đến cả đang say anh cũng mơ thấy em này!”

Đúng là quá say rồi.

Hướng Đường Nghi cẩn thận ôm lấy Ưng Sở đỡ vào trong lòng mình. Ông sếp kia của anh cũng vừa mới bước ra khỏi phòng, thấy cô đến, ông ta như trút được gánh nặng trong lòng.

“Phù! May quá cô đến sớm. Nếu không, thực chẳng biết cậu ta sẽ làm ra mấy trò khùng gì trước mặt của mấy vị tổ tông đang ngồi trong kia mà.”



Ông sếp đó làm ra hành động cắt cổ, Hướng Đường Nghi thì chỉ biết cười cười.

Ưng Sở khi say sẽ trở nên rất kích động, hăng hái hẳn lên. Mồm miệng như một cái máy bắn không ngừng.

Ông sếp đó đang nói chuyện với cô, bỗng nhiên quay phắt đầu sang bên, vội vã khom lưng khép nép cúi đầu với mấy người đang bước ra bên ngoài.

“Các ngài đi ạ!”

Từng người từng người một bước ra khỏi phòng VIP. Hướng Đường Nghi cũng đứng nép vào một bên, cũng gật đầu chào họ.

Tất cả bọn họ đề là những kẻ quyền quý, rất có phong thái, những kẻ ở tầng dưới xã hội với họ như cô cũng chỉ biết cúi đầu ngưỡng mộ.

Đến khi người cuối cùng ở trong phòng bước ra, ông sếp kia đặc biệt kính cẩn hơn gấp bội lần, giọng nói ngoài kính nể còn pha thêm cả sự e dè.

“Vu tổng, ngài đi thong thả ạ.”

Vu… tổng?

Giống như có một cơn gió sắc bén thổi ù cả tai cô, cả thân người của Hướng Đường Nghi chợt trở nên cứng đờ, cánh tay đang đỡ lấy Ưng Sở cũng không còn chắc chắn nữa.

Cô kinh hãi ngước mắt lên, đồng thời, chạm phải ánh nhìn của người đó.

Vu Phùng Cửu năm năm sau vẫn luôn là một điệu bộ lạnh lùng và băng lãnh như vậy, nhưng trưởng thành hơn và âm trầm hơn, và đẹp trai hơn trước.

Anh nhìn qua cô lúc đầu chỉ là do vô tình lướt qua, nhưng rồi chợt cả người dừng lại.

Đôi mắt phượng màu hổ phách mở to đầy kinh ngạc, bạc môi mỏng khẽ mở.

“Đường…”

“Không. Ngài nhận nhầm người rồi!”

Hướng Đường Nghi vội vã cúi đầu rồi kéo theo Ưng Sở bỏ đi. Mặc cho những người có mặt ở đằng sau có đang nhìn hay không.

Thực chẳng biết cô đang sợ hãi điều gì nữa. Cô sợ phải đối mặt với anh, hay là sự đối mặt lại với quá khứ của họ?