Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu

Chương 46: Vu Phùng Cửu mất trí rồi! (H)


Hướng Đường Nghi kéo cao cổ áo khoác, cô chần chừ đứng ở bên ngoài nhà hàng kiểu Pháp cao cấp, nhưng rồi cũng đã hạ quyết tâm mà bước vào bên trong.

Cô tìm đến căn phòng mà Vu Phùng Cửu nhắc tới trong điện thoại, nuốt ực một ngụm nước bọt, đưa tay gõ lên cánh cửa.

“Xin, xin phép ạ.”

Hướng Đường Nghi mở cửa, ngó đầu vào bên trong.

Ngay lập tức mùi rượu nồng nặc đã phả bay vào trong mũi cô khiến cho cô hốt hoảng che mũi lại, nhìn cả một đống người đang nằm lăn nằm lóc ở trên sàn, Hướng Đường Nghi càng thêm hoang mang hơn.

“Đến rồi ư? Lại đây giúp anh khênh cậu ta lên.”

Hướng Đường Nghi ngẩng đầu nhìn về phía nơi có tiếng nói ấy phát ra. Vu Phùng Cửu mới bước vào từ bên ngoài ban công, một tay anh che lấy miệng, cười cười, nhấc gót thong thả đi về phía cô.

Anh quá cao, cô có cảm giác như bị áp chế vậy. Bất giác lùi vội về phía sau hai bước.

“Nào. Để anh giúp khênh người yêu em về. Nhà cậu ta ở đâu vậy?”

“A, à… Anh ấy ở nhà trọ. Cảm ơn anh đã giúp đỡ Ưng Sở.”

Hướng Đường Nghi lí nhí nói, vừa đi đến đỡ lấy một tay của Ưng Sở.

Vu Phùng Cửu vẫn nhìn cô mà cười nhạt, sự thâm thuý ở trong đôi mắt anh khiến cho cô cảm thấy có đôi phần bất an.

Hướng Đường Nghi không có xe riêng, vì vậy nên cô bắt taxi đến đây. Chính vì bất tiện như vậy nên Vu Phùng Cửu đề nghị để anh chở cả hai người về luôn.

Lúc đầu Hướng Đường Nghi chần chừ không dám nhận ý tốt ấy của anh, cô nhớ đến lời nói và hành động ở lần gần đây nhất bọn họ gặp nhau, bất giác cảm thấy lo sợ.

“Lên xe đi. Muộn giờ rồi, em còn muốn đứng đấy để cả ba bị nhiễm lạnh sao?”

Hướng Đường Nghi biết mình không thể từ chối được Vu Phùng Cửu nên đành phải mím môi, đỡ Ưng Sở lên xe anh, rồi ngồi cùng với anh ta luôn.

Vu Phùng Cửu nhìn cô để Ưng Sở dựa người lên vai mình, đôi mắt anh bất giác tối lại.

Cố đè nén sự khó chịu ở trong lòng mình, anh nhanh chóng bước vào trong xe, ngồi vào ghế lái, khởi động con xe BMW màu bạc lao vút đi trên con đường cái.

Mọi việc đằng sau, bao gồm cả thu dọn tàn cuộc của buổi tiệc, anh đều giao lại cho thư kí của anh.

Ở trên hàng ghế sau, Ưng Sở đã say quắc cần câu, dù cho tâm trí đã bay ra khỏi não từ lâu nhưng mũi ngửi thấy mùi hoa sữa nhàn nhạt đặc trưng trên cơ thể của Hướng Đường Nghi, vậy là trong vô thức càng quấn lấy cô hơn. Đang dựa lên vai, anh ta nằm lăn xuống yên vị kê đầu lên đùi cô.

Vu Phùng Cửu nhìn cảnh ở đằng sau qua chiếc gương chiếu hậu, thấy Hướng Đường Nghi không những không cảm thấy khó chịu mà còn để yên cho Ưng Sở nằm, trong tim anh như có một ngọn lửa hờn ghen đang bốc cháy lên rất khốc liệt, không gì có thể dập tắt được nữa.



Chân bất giác nhấn mạnh vào bàn đạp ga.

“Ơ…? Vu Phùng Cửu! Sao anh bỗng nhiên đi xe nhanh quá vậy?! Vu Phùng Cửu! Ối!”

Hướng Đường Nghi hốt hoảng nhìn những cột đèn đường lướt qua vùn vụt đến biến dạng ở ngoài cửa kính xe, khiếp hãi vội đập đập vào sau ghế lái của Vu Phùng Cửu.

Nhưng cô vừa mới chỉ rướn người lên, anh đã đột ngột nhấn phanh kít lại khiến cho cô không kịp phòng bị, đập đầu bốp một phát vào ghế lái trước.

“Đến rồi.”

Vu Phùng Cửu nới lỏng lực tay đang siết mạnh lấy vô lăng, quay đầu ra sau nhìn cô.

“Nhưng cậu ta đen quá, cổng phòng trọ đã khoá mất rồi.”

Hướng Đường Nghi chớp chớp mắt đờ đẫn rồi nghiêng người liếc mắt nhìn ra bên ngoài, nhìn cánh cửa bằng sắt đã hoen gỉ của khu nhà trọ cũ kĩ đã khoá kín cùng với một biển báo:

“Không ra vào.”

Sao cô lại quên mất nhỉ? Khu nhà trọ mà Ưng Sở ở có một bà chủ vô cùng khó tính.

Vì nhiều lần bị làm phiền bởi đám thanh niên trẻ tuổi ở trọ đi chơi nửa đêm nửa hôm mới vác mặt về phòng, ở bên dưới lục à lục ục khiến cho bà ta không ngủ được, liền đặt luật lệ cấm quá mười giờ đêm không được bước vào hay ra khỏi khu trọ.

Mấy lần Ưng Sở ham chơi, quên bố nó mất điều này nên bị bà chủ đuổi không cho vào phòng trọ, liền gọi điện mếu máo báo án cho cô rằng mình đang phải thuê một phòng khách sạn ở qua đêm.

Hướng Đường Nghi lúng túng, cô ở trong kí túc xá nên không thể cho Ưng Sở ở tạm được. Với cả cô cũng không mang chứng minh thư, không thể thuê một phòng ở khách sạn cho Ưng Sở.

Nhìn mặt cô lộ rõ vẻ túng quẫn như vậy, Vu Phùng Cửu chỉ lặng lẽ thở ra một hơi.

“Hay là, cậu ta ở nhờ trong nhà anh đi.”

“Ở nhờ… trong nhà anh?” Hướng Đường Nghi bất ngờ quay đầu nhìn Vu Phùng Cửu.

Anh gật đầu.

“Dù ở trong chung cư, nhưng căn hộ của anh rất rộng, có hai phòng cho khách. Cậu ta có thể ở trong một phòng đến khi nào tỉnh rượu thì tự về.”

Hướng Đường Nghi không ngờ Vu Phùng Cửu sẽ giúp mình như vậy, cô mấp máy môi, cảm thán.

“Anh tốt quá…” Ngày xưa cũng vậy, anh là người đã dạy chữ cho cô và dạy cho cô cách học tư duy nhanh chóng. Chính vì vậy mà từ một đứa trẻ mù chữ vào năm năm trước, giờ đây cô được người ta gọi là thiên tài, đã đỗ vào đại học một cách rất dễ dàng.

Vu Phùng Cửu chỉ quay đầu đi, trầm giọng nói không có gì rồi nhấn ga, quay xe trở về khu chung cư cao cấp chỉ dành cho giới thượng lưu của mình.

Khi đỗ xe vào trong hầm, Vu Phùng Cửu khênh Ưng Sở - một người thấp hơn anh về vóc dáng một cách nhẹ tênh, dẫn Hướng Đường Nghi đi lên căn hộ của mình.



Thiết kế ở trong khu chung cư cao cấp này phải gọi là vô cùng ấn tượng, tinh tế và xa hoa, Hướng Đường Nghi nhìn cách trang trí và phục vụ ở trong toà chung cư này mà phải ngưỡng mộ trong lòng.

Tiền nào của nấy, toà chung cư này là nơi ở của rất nhiều những con người có quyền lực hàng đầu trong cả nước, đương nhiên chất lượng cuộc sống trong đây phải gọi là trên cả tuyệt vời.

Vu Phùng Cửu nhấn mở mã mật khẩu căn hộ rồi dẫn cô vào bên trong. Anh thả Ưng Sở vào trong phòng dành cho khách, nhíu mày cởi bộ vest đang mặc bên ngoài ra ném vào trong góc tường rồi mới bước ra ngoài, đi đến bên cạnh Hướng Đường Nghi.

Cô lo lắng nhìn bộ dạng say xỉn của Ưng Sở, hỏi trong phòng bếp của anh có chanh không rồi đi pha nước giải rượu cho anh ta uống.

Vu Phùng Cửu khoanh tay đứng dựa lưng lên tường, nhìn cô lụi cụi ở trong phòng bếp nhà mình, bỗng nhiên cổ họng anh cảm thấy khô khốc, đôi mắt cũng đỏ lên rất nhiều.

“Vu Phùng Cửu, anh có muốn uống chút nước chanh không?… Anh cũng đã uống rượu… phải không?”

Bé con này còn nhớ đến anh sao?

Vu Phùng Cửu nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói khàn đi rất nhiều.

“Có. Em pha cho anh nữa.”

Hướng Đường Nghi cắt thêm một quả chanh, vắt vào trong cốc nước.

Khi cô đang ngoái đầu để tìm lọ đường, bỗng nhiên có đôi cánh tay từ đằng sau luồn tới, ôm chặt lấy eo cô. Đầu của Vu Phùng Cửu tựa lên vai cô, dụi dụi vào hõm cổ tinh tế của cô. Tận hưởng hít lấy những mùi hương của riêng mình cô.

“Đường Nghi, em thơm quá.”

“Vu Phùng Cửu! Anh đang làm gì vậy? Thả em ra!”

Hướng Đường Nghi bất ngờ, cô thấp giọng kêu lên, vừa lo lắng gẩy tay anh ra.

Nhưng sức lực của Vu Phùng Cửu quá lớn, anh xoay người cô lại rồi đè lên cánh môi hồng ngọt ngào như kẹo sữa của cô, tham lam ngấu nghiến.

Hướng Đường Nghi bị đè lên tường nhà đột ngột như vậy, theo phản xạ muốn hét lên nhưng không thể, càng để cho anh thuận thế mà luồn lưỡi vào trong miệng cô, quấn lấy lưỡi cô, yêu thích không buông tha.

Tay cô trong cơn hoảng hốt đã khua loạn ra xung quanh, không may hất đổ cốc nước chanh lênh láng ở trên bàn.

“Không được! Anh không được làm vậy!” Hướng Đường Nghi nức nở, cố tìm cho mình một con đường lui nhưng sự khống chế của Vu Phùng Cửu quá mức mạnh mẽ, khiến cho cô không thể thoát ra được: “Như vậy là phạm pháp! Thả em ra! Thả em ra!…”

Đáp lại cô càng là một cái hôn cuồng bạo hơn gấp bội, cánh tay anh đặt lên eo cô không an phận, vuốt ve dọc trên cơ thể thon gầy của cô.

Một tay anh luồn qua áo, cởi bung lớp áo ngực, mân mê lấy một bên đầu nhũ hoa.

Hướng Đường Nghi cô kinh sợ thật rồi! Vu Phùng Cửu đã hoàn toàn mất trí rồi!