Cưới Anh Nhé?

Chương 14: Sống chung nhà


Những ngày công tác kết thúc, Khương Bạch Ngọc trở lại với căn chung cư của bản thân. Nhưng cô không ngờ đến khi bản thân mình bước xuống xe taxi sẽ thấy cảnh tượng kinh hoàng này.

Trước mắt cô là cảnh tượng hoang tàn, tòa nhà chung cư bị cháy xém, mọi người xung quanh đều vẻ mặt khổ sở cố gắng tìm kiếm đống đồ đạc của mình. Khương Bạch Ngọc hốt hoảng chạy lên tầng nhà mình bằng cầu thang bộ.

Chỉ thấy xung quanh tường biến thành màu đen vì ám khói, cô thấy cánh cửa gỗ của nhà mình bị thiêu đến không còn gì, bên trong cũng chả còn bao nhiêu đồ đạc là nguyên vẹn.

Tim Khương Bạch Ngọc như treo lên, tiền, tài sản của cô giờ chỉ còn là đống đổ nát. Cô hoảng sợ đi đến phòng ngủ, bên trong vẫn còn mùi khói làm cô ho sặc sụa.

Tủ quần áo nhiễm khói đen đặc, tay Khương Bạch Ngọc run lên mở cửa tủ ra. Nhìn vào bên trong cháy đen thùi nước mắt Khương Bạch Ngọc không còn kiềm được mà rơi xuống.

Tài sản của cô tích góp bao lâu nay cuối cùng lại theo đám cháy mà tiêu tan.

Đương lúc Khương Bạch Ngọc ngồi khóc Lý Lan từ phía sau chạy đến, nghe tiếng Khương Bạch Ngọc nước mắt nước mũi đầm đìa quay lại nhìn.

"Lý Lan...đồ đạc cháy sạch rồi...huhu..."

Lý Lan thở dài, cô kéo Khương Bạch Ngọc lên cầm túi dúi vào tay Khương Bạch Ngọc nói.

"Nín đi nào, may mà tôi xong việc về nhà sớm. Đang xem ti vi thì nghe tiếng mọi người la lên, tôi đã vơ hết đồ đạc giá trị vào túi rồi."

Khương Bạch Ngọc thút thít mở túi ra nhìn, may mắn làm sao đồ đạc quý giá đều còn, cô lại khóc nấc lên ôm chầm lấy Lý Lan.

"Cảm ơn chị...huhu..."

Lý Lan haiz một tiếng vỗ vai cô trấn an, sau khi khóc đủ cả hai nhìn đống đổ nát trước mắt lại liếc nhìn nhau.

Lý Lan lên tiếng trước.

"Nhìn tình hình này có vẻ mình phải thuê nhà khác rồi."

Có điều biết kiếm đâu một nơi vừa rẻ vừa gần trung tâm thành phố như căn nhà này đây, Lý Lan gãi đầu nói.

"Thực ra...tôi sẽ đến nhà bạn trai ở tạm..."

Khương Bạch Ngọc nghe vậy cũng hiểu đáp lại.

"Yên tâm đi tôi sẽ tìm được chỗ để ở nhờ."

Nói miệng như vậy nhưng Khương Bạch Ngọc chả biết nên đi đâu. Cô cứ ôm túi ngồi ở trong quán đồ ăn nhanh suy nghĩ, cuối cùng cô lấy điện thoại ra.

"Đành phải nhờ anh ta thôi."

.

Châu Chấn Kiệt nhìn Khương Bạch Ngọc ngồi trong nhà mình, gương mặt trầm ngâm suy nghĩ. Khương Bạch Ngọc cúi đầu, vạn bất đắc dĩ cô mới phải nhờ đến hắn giúp đỡ.

Biết khu nhà của Khương Bạch Ngọc bị cháy Châu Chấn Kiệt quả thực cũng chia buồn cùng cô. Về chuyện cô nhờ giúp tìm nhà mới hắn cũng suy nghĩ qua sau đó nói.

"Dù sao tìm nhà cũng lâu, tôi thấy trong khoảng thời gian này cô chuyển qua nhà tôi sống đi, coi như thuận tiện cho việc đóng giả làm tình nhân của chúng ta."

"Sống...sống chung á!"



Khương Bạch Ngọc bất giác thốt lên, cô lắc lắc đầu, làm sao có thể chứ. Dù sao cô cũng chưa có người yêu bao giờ, bây giờ lại chuyển vào nhà một người đàn ông như vậy cũng quá là phóng đãng đi.

"Nhà của tôi rất rộng, tôi cũng ít khi về nhà nữa, chẳng phải như vậy rất thuận tiện sao?"

"Nhưng...nhưng..."

Cô biết Châu Chấn Kiệt là chính nhân quân tử, khoảng thời gian qua tiếp xúc với hắn cô có ấn tượng rất tốt. Có điều sống cùng một nhà lại là một bước tiến lớn đó.

Châu Chấn Kiệt thấy cô còn chần chừ liền nói.

"Vậy tôi sẽ tăng thêm tiền, thuê cô làm giúp việc toàn thời gian bao ăn bao ở, như vậy cô thấy sao?"

Nghe đến tiền hai mắt Khương Bạch Ngọc lại sáng lên, trong lòng có phần dao động, cô khụ một tiếng

lắc đầu tự nhủ bản thân đừng nên quá tham lam sau đó lên tiếng đáp.

"Thôi đã ở nhờ nhà rồi anh còn lấy tiền thì không phải phép, việc nhà tôi sẽ giúp anh coi như trả tiền nhà vậy."

Châu Chấn Kiệt gật đầu.

"Vậy cũng được, để tôi dẫn cô đến phòng cho khách."

Hắn đứng lên dẫn cô lên tầng, Khương Bạch Ngọc đi theo sau hắn đưa mắt nhìn xung quanh. Trước đây từng đến nơi này một lần nhưng bây giờ cô mới lên tầng trên này.

Châu Chấn Kiệt dừng chân trước một phòng sau đó mở cửa ra, Khương Bạch Ngọc theo hắn vào trong. Căn phòng rất rộng rãi, chỉ là hơi bụi bặm.

"Tôi không có thời gian dọn dẹp nên cô dùng tạm vậy."

"Không sao hết, tôi có thể tự dọn được, mấy cái này không có gì khó."

"Vậy cô cứ tự nhiên, đồ dọn vệ sinh đều ở phòng kho cuối hành lang, tôi còn có việc bận xin phép đi trước."

Châu Chấn Kiệt đi rồi Khương Bạch Ngọc liền xắn tay áo bắt tay vào dọn dẹp chỗ này. Một tiếng sau mọi thứ đều được cô dọn sạch bóng.

Khương Bạch Ngọc ngồi phịch xuống giường nghỉ ngơi một lúc. Sau đó cô ngồi bật dậy nhìn đồng hồ đã năm giờ chiều.

"Chắc mình phải nấu gì đó cảm ơn anh ta đã giúp mình."

Cô đi xuống nhà bếp mở tủ lạnh, bên trong ngược lại chẳng có gì ngoài đồ uống, cả căn bếp đều mới cứng chứng tỏ chủ nhân căn nhà không hề đụng đến nó.

"Chẳng nhẽ anh ta từ trước đến nay toàn ra ngoài ăn à?"

Nghĩ đến Châu Chấn Kiệt suốt ngày bán mạng cho công việc như vậy có lẽ chẳng còn bao nhiêu thời gian mà nấu ăn.

Khương Bạch Ngọc bèn lấy điện thoại đặt người mua hộ thực phẩm đến đây. Rất nhanh người giao hàng đã mang đồ đến, Khương Bạch Ngọc kiểm tra đồ trả tiền rồi chạy vào nhà bắt đầu nấu nướng.

Trong phòng làm việc Châu Chấn Kiệt mệt mỏi tháo kính xuống xoa xoa mi tâm. Hắn ngả người ra ghế nghỉ ngơi, bỗng một mùi hương bay đến làm hắn mở bừng mắt.

Hắn đứng dậy đi ra ngoài xuống lầu, chỉ thấy bóng dáng nhỏ bé của Khương Bạch Ngọc trong bếp đang thoăn thoắt làm việc.

Từng món ăn ngon mắt được cô bày ra đĩa, nghe tiếng bước xuống cầu thang cô liền ngẩng đầu lên nhìn, thấy là Châu Chấn Kiệt liền nói.

"Anh xuống đúng lúc lắm, tôi đã nấu xong cơm rồi mau đến ăn đi."



Châu Chấn Kiệt đến gần nhìn, trên bàn bày vài món, món nào cũng được trang trí bắt mắt màu sắc đẹp đẽ. Khương Bạch Ngọc lau tay rồi cầm bát đũa đi đến đưa cho hắn.

"Bây giờ tôi ở tạm đây mấy việc nấu ăn cứ để tôi lo, anh không cần đi ăn ngoài nữa đâu."

Vừa nói cô vừa xới cơm cho hắn, Châu Chấn Kiệt nhận lấy bát cơm ngây người nhìn những món ăn trên bàn. Đã bao lâu rồi hắn chưa ăn cơm nhà nhỉ, hình như là rất lâu đến mức hắn chẳng còn nhớ nổi nữa.

Trước đây Viên Châu Hoa cũng từng đến nhà hắn nhưng cô là tiểu thư mười ngón tay không nhúng nước làm sao xuống bếp nấu ăn được. Bọn họ hoặc là đi nhà hàng hoặc là gọi người mang đồ ăn về nhà.

Ngay cả ngày bé cha mẹ hắn cũng đều bận rộn, họ đưa tiền cho hắn muốn ăn gì thì ăn. Chỉ có khi bà nội còn sống là hắn được ăn cơm nhà, đến bây giờ nghĩ lại bỗng cảm thấy thương hại bản thân mình.

Khương Bạch Ngọc ngồi đối diện nhìn Châu Chấn Kiệt trầm tư không gắp đồ ăn thì nghĩ là hắn đang sợ đồ cô nấu không ngon. Khương Bạch Ngọc gắp một miếng thịt xào khoai tây ăn rồi nói.

"Yên tâm đi, tôi từ bé đã nấu ăn cho mọi người trong nhà ai cũng khen tôi nấu ngon đó."

Châu Chấn Kiệt bị tiếng nói của cô kéo về thực tại, hắn đưa mắt nhìn cô chỉ thấy gương mặt thanh tú đang mỉm cười đáp lại hắn.

Châu Chấn Kiệt đưa đũa ra gắp một miếng ăn thử, kết quả thực bất ngờ, mùi vị ngon hơn hắn tưởng.

Nhìn gương mặt kinh ngạc của hắn Khương Bạch Ngọc bật cười gắp thêm đồ ăn vào bát.

"Tôi nói rồi mà, anh nhớ ăn nhiều vào đó đừng bỏ phí uổng lắm."

"Được."

Châu Chấn Kiệt đáp một tiếng sau đó tiếp tục ăn cơm. Dù hai người trong bữa ăn không trao đổi gì nhưng bầu không khí lại hòa hợp lạ thường.

Ăn xong Khương Bạch Ngọc liền nói bản thân rửa bát, Châu Chấn Kiệt thấy vậy liền chỉ cô cách dùng máy rửa bát.

"Nút này là khởi động, đây là mức nước..."

Khương Bạch Ngọc ngồi sát với hắn nhìn các nút sau đó nhẩm lại, gương mặt hai người chỉ cách nhau một gang tay, Châu Chấn Kiệt lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía Khương Bạch Ngọc nhìn đám tóc mai lòa xòa trên trán của cô sau đó đứng lên.

"Cô nhớ rồi chứ?"

"Tôi nhớ rồi."

"Vậy tôi lên nhà làm việc đây, trong lúc đó cô chỉ cần không làm ồn tới tôi là được."

Khương Bạch Ngọc gật đầu, cả tối cũng không làm phiền đến hắn.

Mười một giờ đêm, Châu Chấn Kiệt làm việc xong mệt mỏi đi ra ngoài định uống gì đó, chỉ thấy đèn bếp còn đang sáng, Khương Bạch Ngọc vẫn đang ngồi nhìn máy rửa bát ghi nhớ mất nút bấm.

Châu Chấn Kiệt đối với hành đông của cô kinh ngạc, nghe tiếng động Khương Bạch Ngọc quay phắt đầu lại. Cô ngượng ngùng đứng lên gãi đầu nói.

"Haha, tôi đang nghiên cứu lại cái máy kia thôi. Giờ tôi đi ngủ đây."

Cô nói xong liền đi lên lầu, đang đi cô bỗng dừng lại nói.

"Đúng rồi chúc anh ngủ ngon."

Nói xong liền đi mất, Châu Chấn Kiệt nhìn theo bóng cô rời đi trong lòng bỗng hiện lên cảm xúc phức tạp mà hắn cũng không rõ.