Án sát sứ phủ khắp nơi có người đi lại, Mộc Tình Tiêu trực tiếp bị Triệu Đình Sương mang về khuê phòng, hai người áp sát nhau trên chiếc giường nằm gọn trong góc phòng.
"Vũ đài kia bình thường chỉ có ta mới đi, sau đó ta từng dẫn hắn đi qua vài lần, ta nên nghĩ đến, nơi hẻo lánh như vậy quan khách gần như không có khả năng tìm tới, vì vậy cũng chỉ có duy nhất hắn, lại không nghĩ tới có thể ở nơi đó gặp hắn và nữ tử khác tư định chung thân." Triệu Đình Sương rũ mắt xuống, giọng nói tràn đầy sự cô đơn và buồn bã, "Gần đây hắn vẫn luôn tránh ta, thọ yến này ta mới nhìn thấy hắn, nhưng hắn đến một cái liếc mắt cũng không thèm cho ta.”
Mộc Tình Tiêu nắm tay nàng trấn an. Nàng nhất thời không biết nên nói cái gì, mà có lẽ cũng không cần nói.
Triệu Đình Sương nói ngắt quãng, Mộc Tình Tiêu đại khái chắp nối toàn bộ câu chuyện.
"Hắn" kia là thứ tử Vương gia, Tam Lang Vương Hoài Nhân.
Triệu Đình Sương thích Vương Hoài Nhân, sau khi Vương Hoài Nhân biết được vẫn thường xuyên liên lạc với Triệu Đình Sương, giống như lưỡng tình tương duyệt, nhưng vẫn không nói chuyện hôn nhân.
Sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai người không thể không đối mặt với chung thân đại sự, Vương Hoài Nhân lại nói không thích Đình Sương, từ đó về sau bắt đầu tránh mặt nàng.
Mộc Tình Tiêu nghe xong trong lòng có chút suy đoán với chuyện ngoài ý muốn kia, lại khó có thể tin.
"Vậy Vương phu nhân đâu, bà ấy không làm chủ cho muội sao?"
Triệu Đình Sương yếu ớt lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Ta không thể nói cho di mẫu biết, Vương Hoài Nhân nói, tối hôm đó hắn uống say, là... Là ta tự mình tiến lại gần, nếu nói cho di mẫu biết, di mẫu cũng chỉ trách ta, kỳ thật tối hôm đó chẳng qua là ta đi qua nói với hắn mấy câu, chưa từng nghĩ tới... Nhưng sẽ không có ai tin..."
Triệu Đình Sương không kìm được nước mắt, Mộc Tình Tiêu nửa ôm nàng, vỗ nhẹ bả vai nàng, nói: "Làm sao lại không có người tin muội, không phải còn có ta tin sao, Vương phu nhân cũng chưa chắc không tin, vừa rồi không phải muội cũng nghe thấy Vương Hoài Nhân kia sợ Vương phu nhân sao.”
"Có lẽ là có một phần khả năng như vậy, nhưng chuyện liên quan đến thanh danh, ta không dám..." Triệu Đình Sương nói, "Nếu chỉ nói cho di mẫu thì còn tốt, nhưng chuyện quan trọng để Vương Hoài Nhân biết, tất nhiên toàn phủ cũng sẽ biết, loại chuyện này, người ngoài phần lớn sẽ chỉ trích nữ tử.”
Mộc Tình Tiêu cau mày khẽ thở dài, nói như thế việc này quả thật không đơn giản như vậy.
“Rõ ràng là không công bằng cho muội khi bị Vương Hoài Nhân kiềm chế, là muội chịu thiệt thòi!” Mộc Tình Tiêu tức giận nói: "Hôm nay muội đã biết được tính toán của Vương Hoài Nhân, hắn không chỉ tận lực tránh né muội, còn muốn đính hôn với người khác càng sớm càng tốt, muội có kế hoạch gì không?”
Triệu Đình Sương ngước mắt lên, nghẹn lời nói: "Ta không biết..."
Mộc Tình Tiêu cố gắng giúp nàng hiểu ra: "Không nói tới những thứ khác, nhưng việc này có thể thấy được phẩm hạnh của hắn không tốt, muội còn muốn gả cho hắn sao?”
"Ta đã cùng hắn... Nếu không gả cho hắn, sợ là khó tìm được nhà chồng tốt hơn, mà nếu gả cho hắn..." Triệu Đình Sương nhíu mày.
Mộc Tình Tiêu nói, "Muội cũng có thể tưởng tượng ra, rằng một người như hắn còn chưa thành thân đã dám đối xử với muội như thế, sau khi thành thân cũng sẽ không trân trọng muội đâu, hắn mặc dù sợ di mẫu của muội, nhưng di mẫu muội cũng không quản được sau khi muội thành thân, càng không quản được muội cả đời.”
"Tỷ nói đúng," Triệu Đình Sương im lặng một chút: "Ngay cả khi phải từ bỏ hôn sự, thậm chí không lập gia đình, cũng tốt hơn gả cho hắn, là ta thích sai người..."
Thấy nước mắt nàng trực trào muốn chảy ra ngoài, Mộc Tình Tiêu có chút bất đắc dĩ, không thể đoán được những lời phân tích của mình có phải quá thẳng thắn và tàn nhẫn với nàng hay không, chỉ đành yên lặng dùng khăn giúp nàng lau nước mắt nơi khóe mắt.
May mắt thay, một lúc sau sắc mặt Triệu Đình Sương đã thoải mái hơn rất nhiều, nói: "Tình Tiêu, cám ơn tỷ đã làm cho ta suy nghĩ thông suốt, nhưng ta... vẫn không thể nuốt trôi cơn tức này, ta không muốn để cho hắn như không có việc gì cưới người khác, tỷ có cảm thấy ta hẹp hòi hay không?”
"Cái này làm sao có thể coi là hẹp hòi, Vương Hoài Nhân làm chuyện trái với đạo đức như vậy, nếu muội không truy cứu, ta còn cảm thấy muội thiếu suy nghĩ." Mộc Tình Tiêu nói.
"Nhưng cô nương kia vô tội." Triệu Đình Sương nhẹ nhàng nói.
"Nếu nàng ta biết chuyện Cương Hoài Nhân làm, nói không chừng còn không muốn gả nữa ấy chứ." Mộc Tình Tiêu nói, "Không giấu gì muội, đó là đường muội của ta.”
"Đường muội tỷ?" Triệu Đình Sương nhất thời kinh ngạc, dừng một chút không nhịn được hỏi, "Vậy tính tình nàng ấy như thế nào?”
Mộc Tình Tiêu suy nghĩ một chút nói: "Tâm tư đơn thuần, tính tình kiêu căng, không muốn tạm bợ, nếu muội ấy tự mình làm chủ thì sau khi biết việc này đại khái sẽ không muốn gả cho Vương Hoài Nhân, nhưng chuyện của muội ấy phải do Nhị thẩm ta làm chủ, vì vậy có lẽ, lấy hiểu biết của ta đối với nhị thẩm, muốn bà ấy chủ động cự tuyệt cửa hôn sự này gần như không có khả năng, thậm chí có thể làm ra chuyện bất lợi cho thanh danh của muội.”
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Điều muội muốn không phải là ngăn cản Vương Hoài Nhân thành thân, mà là để cho mọi người thấy rõ đức hạnh của hắn vừa có thể bảo trụ thanh danh của mình có phải hay không?" Mộc Tình Tiêu hỏi.
Triệu Đình Sương khẽ gật đầu nói: "Là như thế, dù sao nếu hắn không cưới đường muội của tỷ thì vẫn có thể cưới người khác, ta không muốn gả cho hắn, hắn cưới ai cũng không liên quan gì đến ta.”
"Vậy ta cho rằng muội vẫn nên nói trước với Vương phu nhân, kể cả chuyện Vương Hoài Nhân uy hiếp muội, Vương phu nhân dù sao cũng là đích mẫu của Vương Hoài Nhân, có lẽ sẽ có biện pháp mà muội không nghĩ tới."
Triệu Đình Sương suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu đáp ứng.
Mắt thấy Triệu Đình Sương cuối cùng cũng bình tĩnh lại và đưa ra quyết định đúng đắn, Mộc Tình Tiêu lúc này mới có tâm suy nghĩ chuyện của mình, hỏi: "Đình Sương, muội có biết hôm nay Vương phu nhân khi nào sẽ có thời gian rảnh rỗi không, ta muốn hỏi bà ấy một chút chuyện, không biết muội có thể giúp ta hay không.”
"Tỷ mới vừa giúp ta giải quyết ưu phiền, ta tất nhiên là cực kỳ vui vẻ giúp tỷ." Triệu Đình Sương cười nói, lại thò đầu nhìn mặt trời bên ngoài, "Lúc này di mẫu hẳn rất bận, ta sai nha hoàn đi hỏi một chút.”
Triệu Đình Sương cầm quyển sách vừa mới mua dạo gần đây cho Mộc Tình Tiêu đọc giết thời gian. Ước chừng một khắc sau nha hoàn trở lại, phía sau còn có nha hoàn hôm nay dẫn Mộc Tình Tiêu vào phủ, là người bên cạnh Vương phu nhân.
"Mộc tiểu thư, phu nhân nhà nô tỳ lát nữa sẽ có ít thời gian rảnh rỗi, nô tỳ đến trước dẫn tiểu thư tới Huy Ánh Đường."
"Để ta cùng đến đó" Triệu Đình Sương nói: "Đến khi hai người nói chuyện, ta sẽ tránh đi chỗ khác.”
"Được." Mộc Tình Tiêu cười đáp ứng.
Đoàn người đến Huy Ánh Đường không bao lâu, Vương phu nhân sau khi bận rộn xong chuyện thọ yến tới thấy Mộc Tình Tiêu và Triệu Đình Sương cùng chờ bà, hai người thân mật kề sát nhau nhỏ giọng nói đùa.
Vương phu nhân không khỏi cười nói: "Mới được có mấy canh giờ, tỷ muội ruột cũng không dính như hai người các con, hai ngày trước Đình Sương còn mặt mày ủ rũ, hiện tại nhìn lại rất thoải mái, nhất định là công lao của Tình Tiêu rồi.”
Hai người nghe tiếng vội vàng đứng dậy hành lễ chào hỏi.
Triệu Đình Sương lập tức chủ động nói: "Nếu Tình Tiêu và di mẫu có việc muốn nói thì con dẫn bọn nha hoàn đi xuống trước.”
Vương phu nhân gật đầu với nàng.
Đợi bốn phía không có người, Vương phu nhân trực tiếp nói: "Nói đi, có việc gì cần ta hỗ trợ?”
Mộc Tình Tiêu hơi sửng sốt, lập tức nghĩ đến Vương phu nhân với tư cách là đương gia chủ mẫu của phủ Án Sát sứ không khó để đoán được mình tặng bức "Bách Tuế Nhạc" kia có dụng ý không thuần khiết, cũng không kỳ quái, lão phu nhân trước đó đã hứa hẹn với nàng trước mặt mọi người, nàng cũng không lo lắng Vương phu nhân sẽ làm khó mình.
Mộc Tình Tiêu quyết đoán trực tiếp nói: "Yêu cầu của vãn bối có liên quan đến phụ mẫu của vãn bối, vụ án phu phụ đại phòng Mộc phủ Ninh Châu chết trong hỏa hoạn năm Kiến Hòa thứ mười ba.”
Ánh mắt Vương phu nhân hơi ngưng tụ, bà không ngờ rằng yêu cầu của Mộc Tình Tiêu không tầm thường như bà nghĩ, lại nghĩ đến thân thế của nàng, lúc phụ mẫu qua đời cũng chỉ mới hơn mười tuổi, chưa hiểu biết nhiều về cuộc sống, đối với việc này có chấp niệm là khó tránh khỏi.
Khi nói lại, giọng điệu của Vương phu nhân hòa hoãn đi rất nhiều: "Hãy kể lại cặn kẽ cho ta nghe.”
"Mấy ngày trước vãn bối tình cờ biết được, vụ án năm năm trước của phụ mẫu là do Án Sát sứ ty xét xử, vốn nên điều tra ít nhất mười lăm ngày mới có thể kết án nhưng bởi vì nhị thúc vãn bối tự chủ trương, vụ án cuối cùng được kết luận là một vụ hỏa hoạn ngoài ý muốn, sau khi biết được ẩn tình này, vãn bối trằn trọc không thôi, vô cùng hối hận năm đó chỉ lo bi thương hoàn toàn không biết gì về vụ án này, vãn bối cầu không nhiều lắm, chỉ muốn xem hồ sơ của vụ án đó." Mộc Tình Tiêu nói xong không khỏi lộ ra vẻ đau đớn.
"Đứa nhỏ này..." Vương phu nhân thở dài một tiếng, "Chỉ là nhìn hồ sơ mà thôi, ta quả thật có thể giúp được, nhưng nhiều hơn nữa thì không được, phu quân ta mặc dù là vương sứ quân nhưng sự vụ của hắn theo lý ta không thể can thiệp.”
"Vãn bối đã biết, đa tạ phu nhân." Trong lòng Mộc Tình Tiêu có chút kích động, nàng cũng biết có thể xem hồ sơ đã rất khó cho nên cũng không có quá nhiều kỳ vọng vào cái khác.
Vương phu nhân nói: " Khi nào tìm được cơ hội ta sẽ nói với phu quân ta, nếu có tin tức ta sẽ phái người đi Mộc phủ nói cho ngươi biết.”
Ra khỏi Huy Ánh Đường, Mộc Tình Tiêu thấy Triệu Đình Sương đang chờ nàng.
"Sự tình có thuận lợi không?" Triệu Đình Sương vừa thấy nàng lập tức hỏi.
"Thuận lợi, tất cả là nhờ có muội, nếu không ta cũng không biết tìm cơ hội nói chuyện với Vương phu nhân như thế nào," Mộc Tình Tiêu cười nói: "Việc của muội, đã nghĩ nên nói như thế nào chưa?”
Triệu Đình Sương nhất thời nhăn nhó nói: "Chờ thọ yến qua rồi nói sau.”
Mộc Tình Tiêu nhìn bộ dáng này của nàng, có chút lo lắng nói: "Muội không nên vừa lâm trận đã bỏ chạy, loại chuyện này chính muội cũng không thể chống lại.”
"Ta không có..." Thấy Mộc Tình Tiêu vẫn còn dáng vẻ lo lắng, Triệu Đình Sương mới nói, "Ta chỉ là có chút nói không nên lời, nhưng ta nhất định sẽ nói, tỷ yên tâm, đêm nay ta sẽ nói.”
"Được, ta tin muội." Mộc Tình Tiêu cười nhìn nàng.
Triệu Đình Sương lại nói: "Ta vẫn rất sợ di mẫu sẽ trách ta, nếu không vui, ta có thể tìm tỷ nói chuyện không, cũng chỉ có tỷ mới biết chuyện này thôi.”
Mộc Tình Tiêu biết nàng bất an, đột nhiên nhẹ nhàng ôm nàng một cái, ôn nhu nói: "Đương nhiên có thể.”
-
Thọ yến chấm dứt, lúc trở lại Thư Thấm Đường đã là chạng vạng, ánh chiều tà rải đầy đình viện, nhuốm bóng cây trùng trùng điệp điệp tựa như dát vàng.
Trong chính đường, quản sự và thợ may của tú trang thành nam đã chờ đợi khá lâu.
Mấy ngày trước đông gia tiểu thư tự mình đến tú trang, đặt may hơn mười bộ xiêm y, đây chính là dịp hiếm có, còn là y bào của nam tử. Quản sự lúc ấy đã suy đoán, nam tử này có lẽ chính là cô gia tương lai, trong lòng vô cùng coi trọng. Thợ thêu và thợ may trong trang gấp rút chế tác mấy ngày, buổi chiều hôm nay đã làm xong toàn bộ, quản sự tú trang lập tức mang thợ may đến Mộc phủ.
Mộc Tình Tiêu từ trước khi vào cửa đã nghe Lục La nói, nàng không nghĩ Tú Trang sẽ nhanh như vậy nên nhất thời có chút hưng phấn.
Sau khi chào hỏi với quản sự, lại phân phó nha hoàn pha trà mới, Mộc Tình Tiêu không thể chờ đợi được đi xem xiêm y.
Vốn nói với Cố Diễn là may vài bộ xiêm y, nhưng lúc ấy nhất thời hào hứng, suy nghĩ rất nhiều, một hơi may hơn mười bộ, cũng không biết Cố Diễn có bị nàng dọa hay không.
Tú Trang Thành Nam không hổ là cửa hiệu lâu đời đã mở mấy chục năm, Mộc Tình Tiêu là người ngoài nghề, lúc đó đưa ra rất nhiều ý tưởng cũng tự biết chưa thành thục, chỉ để thợ thủ công tham khảo, có thể dùng thì dùng, không thể dùng cũng đừng miễn cưỡng, hiện giờ xem ra, ý nghĩ của nàng dưới tay nghề tinh xảo của thợ thủ công lại giữ lại rất nhiều.
Mộc Tình Tiêu nhìn, không khỏi tưởng tượng cảnh Cố Diễn mặc vào, khóe miệng bất giác nhếch lên, trong ý cười lộ ra ngọt ngào như mật đường cùng với thẹn thùng mà bản thân cũng không phát hiện.
Quản sự thấy bộ dáng đông gia tiểu thư cực kỳ hài lòng, trong lòng cũng vui mừng, không cần suy nghĩ nói: "Cô gia tương lai có thể được tiểu thư để tâm như thế thật sự là có phúc.”
Mộc Tình Tiêu nhất thời sửng sốt, hai đám mây hồng đáp lại trên hai má nàng.
Lục La ở bên cạnh nhịn cười, nghiêm trang nói: "Quản sự đừng có nói lung tung, tiểu thư nhà ta còn chưa đính hôn đâu.”
"Là ta đường đột," Quản sự nghe ra một tầng ý tứ khác, cười nói: "Vậy ta đợi đông gia đính hôn rồi lại gọi.”
Mộc Tình Tiêu: "..."
------oOo------