Cưới Nhầm Thái Tử

Chương 23


 

Trong mấy ngày cầu phúc ở chùa vừa qua, công việc và nghỉ ngơi của đoàn người không khác gì tăng nhân trong chùa, ngày nào cũng nghỉ ngơi trước giờ Tuất*, dậy vào giờ Mão*.

*Giờ Tuất: 7-9h tối.

*Giờ Mão: 5-7h sáng.

Lúc Mộc Tình Tiêu đưa Cố Diễn trở về sương phòng đã là lúc hoàng hôn.

Nàng nhìn Cố Diễn rót đầy một chén canh thuốc mới yên tâm trở về nghỉ ngơi.

Cố Diễn so với người thường càng ghét thuốc đắng, trước mắt còn không có đường để ăn, càng cảm thấy bệnh này là phiền toái, cho nên chỉ cần không có chuyện gì ngoài ý muốn, hắn sẽ thành thật dưỡng bệnh.

Sau khi Mộc Tình Tiêu rời đi, y dùng nước trà súc miệng để loại bỏ vị đắng rồi cởi y phục nằm xuống.

Ngoài dự liệu chính là đêm nay hắn cuối cùng cũng không mơ thấy giấc mơ như vậy nữa, bình yên hiếm thấy. Có lẽ do Cố Diễn sinh bệnh nên ngày hôm sau không có người gọi hắn dậy sớm, hắn nằm ngủ đến gần giờ Tỵ*, lúc tỉnh lại có cảm giác tinh thần thoải mái dễ chịu, bệnh đã vơi đi hơn phân nửa.

Có lẽ không hẳn là do trận phong hàn kia, nhưng giấc mơ tiên tri day dứt ấy mới là điểm mấu chốt cơ bản của vấn đề, hiện giờ hắn tìm được người rồi, người nọ còn khỏe mạnh, chỉ cần hắn một mực che chở, nàng tất nhiên sẽ không trải qua vận rủi như trong mơ, giấc mơ này coi như có thể giải quyết, bệnh tự nhiên cũng sẽ đi.

Gần trưa, gã sai vặt muốn đến phòng ăn mang cơm cho hắn nhưng bị hắn cự tuyệt.

Sau khi đợi ở nhà ăn từ rất sớm, quả nhiên Cố Diễn nhìn thấy bên cạnh Mộc Tình Tiêu dính hai người hắn không muốn nhìn thấy, ba người đang cùng nhau tới.

Sắc mặt Mộc Tình Tiêu lãnh đạm, khi nhìn thấy Cố Diễn nàng khẽ nhíu mày thanh tú, ánh mắt Mộc Thi Lan thì sáng lên còn Tần Văn Sách vốn mang theo vài phần hăng hái, lúc này trong nháy mắt chuyển thành mây đen trải rộng.

Đến gần, Mộc Tình Tiêu nói: "Sao huynh lại ra ngoài?”

Giọng điệu nàng mang theo sự quan tâm, ánh mắt Cố Diễn dịu dàng nhìn nàng, nói: "Ta đã tốt hơn nhiều rồi vì vậy vội vàng muốn gặp nàng.”

Mộc Tình Tiêu thấy sắc mặt của hắn đã tốt hơn rất nhiều, giọng nói cũng chỉ khàn khàn, trong lòng kinh ngạc với tốc độ khôi phục của hắn nhưng cũng yên tâm, ngay sau đó lại bởi vì một câu nói sau của hắn mà không khỏi ửng đỏ cả khuôn mặt, hơi nhếch khóe miệng, nói: "Nể mặt huynh quả thật tốt hơn nhiều, không so đo với huynh nữa.”

-

Buổi chiều, Nhị phu nhân gặp Mộc Thi Lan và Tần Văn Sách, lại biết được hai người đều không có tiến triển gì.

Chiều mai sẽ trở về phủ, bà không khỏi có chút buồn rầu.

Mộc Thi Lan thật sự không làm được việc, bà cũng có thể lý giải bởi hiện nay Mộc Tình Tiêu đã đề phòng người của nhị phòng chặt chẽ như vậy, về phần Cố Diễn, không phải ở trong phòng dưỡng bệnh mà chính là dính lấy Mộc Tình Tiêu, không hứng thú để ý tới người bên ngoài.

Hỏi không ra cái gì cũng coi như bình thường.

Chỉ là cháu trai của bà thấy hai người kia thân thiết như vậy cũng chỉ đứng nhìn.

Nhị phu nhân sao có thể không nhìn ra, lúc trước Tần Văn Sách tiếp cận Mộc Tình Tiêu là do bà chỉ dẫn nhưng hiện tại lại tự mình sa vào, vốn là chuyện làm cho bà vui mừng, không nghĩ tới đứa nhỏ này lại không biết tranh thủ như vậy, còn nói với bà cái gì mà thuận theo tự nhiên, nghiễm nhiên một bộ muốn buông tha, quả thực tức giận.

Sau khi trở lại Mộc phủ, Mộc Tình Tiêu không qua lại với nhị phòng, nhị phòng cũng chẳng với tay tới.

Tối nay có thể là cơ hội cuối cùng.

Trong phòng không có người, bà lấy từ trong tay áo ra một cái hộp nhỏ, cẩn thận vuốt ve, vẻ mặt u ám.

Từ lần trước bà ở chỗ Mộc Minh Trạch biết hai đại nha hoàn bên cạnh Mộc Tình Tiêu thân thủ không đơn giản, Nhị phu nhân lập tức chọn hai hộ vệ thân thủ tốt nhất làm thân tín để thuận tiện làm việc, lần này cầu phúc cũng mang theo.



Mà hai đại nha hoàn của Mộc Tình Tiêu mặc dù theo nàng tới đây, nhưng không phải lúc nào cũng đi theo nàng, thường xuyên chỉ có một người, hoặc là không có cả hai.

Mặc dù không biết vì sao, nhưng rất thuận tiện cho bà làm việc.

Nhị phu nhân lúc này gọi hai hộ vệ tiến vào, giao cái hộp nhỏ trên tay cho bọn họ, phân phó nói: "Buổi chiều các ngươi canh giữ ở đây sau đó tìm cơ hội lẻn vào phòng đại tiểu thư, bỏ đồ trong hộp vào lư hương, đừng để người ta phát hiện, đặc biệt cẩn thận đại nha hoàn bên cạnh nàng, sau khi thành công thì ném cái hộp ra sau núi.”

Hộ vệ có chút do dự, mặc dù bọn họ nghe lệnh chủ nhân, nhưng cũng không phải chuyện gì cũng dám làm.

Nhị phu nhân nói: "Cũng không phải chuyện giết người phóng hỏa gì, sẽ không liên lụy đến các ngươi, ta dù sao cũng là nhị thẩm của nàng, có thể làm gì với nàng chứ, huống hồ sau khi sự việc thành công, không thể thiếu phần thưởng.”

"Vâng."

Sau khi hộ vệ đi, trong lòng Nhị phu nhân có chút lo lắng, nhưng bà nhất định phải đánh cuộc một phen này.

Bà rất vất vả mới kiếm được hương liệu trong chiếc hộp kia, nó khác với mị hương trợ hứng bình thường, nó không có mùi, sẽ không dễ dàng bị phát hiện, dược tính lại càng mạnh, vừa phát tác sẽ nhanh chóng công chiếm thần trí, đến lúc đó cái gì cũng không kịp.

-

Hoàng hôn buông xuống, ánh đèn u ám, đêm trên núi đặc biệt lạnh lẽo.

Mộc Tình Tiêu trở lại phòng như thường lệ, Thanh Đại hầu hạ nàng rửa mặt xong lại châm lư hương trong phòng rồi ra khỏi cửa.

Cho dù lên núi cầu phúc, mỗi ngày Mộc Tình Tiêu vẫn cần tốn chút thời gian lo chuyện làm ăn, Lục La và Thanh Đại thay phiên nhau trở về thành, mang thư tín và sổ sách lên cho nàng, trước khi đi ngủ nàng luôn phải tốn gần một canh giờ để xử lý từng thứ một.

Nàng cũng không lo lắng khi nha hoàn không ở bên cạnh, ở trong chùa mọi thứ đều đơn giản, vốn không có gì cần người hầu hạ, mà Hoa Lâm tự là đại tự, trong chùa có đông đảo võ tăng, canh giữ nghiêm ngặt căn bản không cần lo lắng, huống hồ nữ quyến Mộc phủ lên núi cầu phúc cũng đã đi một đoạn đường dài, hộ vệ mang theo rất nhiều người, phòng trộm là đủ rồi.

Phía bên kia.

Nhị phu nhân nghe người bẩm báo Mộc Tình Tiêu trở về phòng lập tức lặng lẽ ra cửa, xuyên qua đình viện trung gian, đến tây sương phòng gõ cửa phòng Tần Văn Sách.

Tần Văn Sách có chút ngoài ý muốn nhưng hắn cũng có thể đại khái đoán được Nhị phu nhân đến  là vì chuyện gì.

Sau khi mời bà vào, hai người ngồi trong phòng khách bên ngoài.

Tần Văn Sách bất đắc dĩ nói: "Di mẫu, loại chuyện này thật sự cưỡng ép không được..."

"Ngày mai sẽ trở về thành, về sau sợ là con ngay cả người nàng cũng khó mặt một lần, ngay cả tranh thủ nhiều một chút con cũng không muốn sao?" Nhị phu nhân hận sắt không thành thép: "Những lời trước kia di mẫu nói với con con đã quên rồi sao, tiền đồ tốt đẹp cứ như vậy buông tha?! Cho dù con đột nhiên trở nên có cốt khí không muốn dựa vào nữ nhân, vậy tâm ý của con thì sao?”

Tần Văn Sách nhất thời hơi mở to hai mắt, kinh ngạc nói: "Di mẫu.... Làm sao người biết được?”

“Tự nhiên là nhìn ra, con cho rằng mình giấu rất tốt sao?” Nhị phu nhân hừ lạnh nói.

Ai ngờ, Tần Văn Sách lại cười khổ nói: "Hỏng thì hỏng ở phần tâm ý này..."

Nhị phu nhân không hiểu vì sao nhìn về phía hắn: "Con có ý gì?”

Hắn quay đầu lại, giọng điệu lạnh lùng cứng rắn nói: "So với vì tiền đồ và tâm ý của mình mà tranh thủ, con càng đau lòng nàng ấy một thân một mình còn bị tính kế, người biết ngày đó con nghe Minh Trạch nói, trong lòng cảm thấy như thế nào không? Người hiện tại trách con không tiếp cận được nàng, nhưng con cảm thấy người càng nên tự kiểm điểm lại chính mình, không nên đối với nàng như vậy!”

- Ba ——ba——"

Tay giơ lên lại buông xuống, Nhị phu nhân tức giận trừng mắt nhìn hắn, giận dữ mắng: "Ta đã đánh giá thấp con bé, con quả thực là bị nha đầu chết tiệt kia mê hoặc!”

Trên má Tần Văn Sách hiện lên hai vết đỏ, nhưng hắn không phản bác cái gì chỉ trầm mặc.

Giằng co một lát, ngay khi hắn cho rằng Nhị phu nhân muốn mặc kệ hắn, lại nghe thấy bà nói: "Ta mặc kệ trong lòng con đang suy nghĩ cái gì, hiện tại thừa dịp còn sớm, con nhất định phải đi qua tìm con bé, ta cũng không tin con thật sự hoàn toàn buông tha, con hẳn là có chuyện muốn nói với nó đi, đừng đến sau khi trở về thành, không còn cơ hội mới hối hận.”



Tần Văn Sách hơi dao động, hắn quả thật có chuyện muốn nói với nàng, hiện tại chỉ vừa mới vào đêm đi tìm nàng có lẽ không tính là quá đường đột.

Nhị phu nhân thấy hắn có chút bị thuyết phục, lại chậm rãi nói: "Nàng hiện tại không còn thân cận với nhị phòng nữa, về sau di mẫu rất khó giúp con gặp nàng như trước, ban ngày lại luôn có người khác.”

Im lặng một hồi, cuối cùng Tần Văn Sách cũng nói: "Được, con đi.”

Vẻ mặt Nhị phu nhân lúc này mới dịu đi một chút, tuy rằng vẫn có chút bất mãn đối với thái độ quay lưng lại với bà của Tần Văn Sách hôm nay, nhưng bà chỉ cần Mộc Tình Tiêu đi vào cửa Tần gia, những thứ khác cũng không còn quan trọng nữa.

Thời gian đoán chừng chỉ qua không đến hai khắc, lúc này Mộc Tình Tiêu hẳn là còn chưa phát hiện khác thường, sẽ không kinh động nha hoàn bên ngoài quá sớm.

Bà nhìn bóng lưng Tần Văn Sách, trong lòng đã sớm có khoái ý thành công.

-

Ngày mai sẽ trở về thành, những việc không quá khẩn cấp về cơ bản đều hoãn lại đến ngày mai, những việc Mộc Tình Tiêu cần phải xử lý  tối nay ít hơn mọi hôm rất nhiều, không một lát sau đã xử lý xong.

Cảm thấy hơi nóng, nàng kéo cửa sổ ra một chút.

Đang muốn tiếp tục đọc sách một lát thì Thanh Đại bỗng nhiên tiến vào nói: "Tiểu thư, Tần công tử muốn gặp ngài nói là có việc muốn nói với ngài, sợ sau khi trở về thành không có cơ hội.”

Mộc Tình Tiêu nhớ tới hai ngày nay Tần Văn Sách thường xuyên có bộ dáng muốn nói lại thôi, nhưng hết lần này tới lần khác cái tên Cố Diễn này, sức ghen rất lớn, mỗi lần đều có thể mượn cơ hội bỏ người kia sang một bên, nàng âm thầm cảm thấy có ý tứ vì thế vẫn không ngăn cản.

Ngược lại có thể khiến người bên ngoài nghẹn đến hỏng mất.

Bây giờ còn sớm nên gặp cũng không có gì.

"Để cho hắn vào đi."

Một lát sau Tần Văn Sách ngồi xuống đối diện bàn, Thanh Đại châm trà xong thì lui ra khỏi phòng.

Trên bàn sáng lên ánh nến, Mộc Tình Tiêu liếc mắt nhìn thấy dấu đỏ trên mặt Tần Văn Sách, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên, nhưng nàng chỉ cực kỳ chừng mực hỏi: "Biểu ca cố ý tới đây là muốn nói gì với ta?”

Tần Văn Sách trầm mặc, dường như đang cân nhắc, hoặc là do dự, một lúc lâu sau mới nói: "Muội có phải là... bởi vì mối quan hệ với Nhị phu nhân, cho nên mới lãnh đạm với ta như vậy, thậm chí... có chút ghét ta.”

Trong chốc lát, nàng liên hệ với lời hắn nói, Mộc Tình Tiêu đại khái đoán ra dấu đỏ trên mặt hắn là từ đâu ra.

Nhìn sắc mặt nghiêm túc của Tần Văn Sách, nàng cũng muốn nói rõ ràng: "Chán ghét thì không phải, nhưng quả thật có quan hệ với nhị phòng.”

"Ta biết Nhị phu nhân trước kia tính kế với muội, bao gồm cả việc bà ấy bảo ta tiếp cận muội, nhưng..." Giọng nói Tần Văn Sách bỗng nhiên trở nên có chút khẩn trương, hắn dừng một chút mới tiếp tục nói: "Nếu ta nói, hiện tại ta tiếp cận muội không liên quan đến những thứ khác, chỉ là bởi vì ta... Thích muội, muội có thể không..."

Hắn còn chưa dứt lời, Mộc Tình Tiêu đã lạnh nhạt lại quả quyết nói: "Không, bởi vì ta không thích huynh, hơn nữa, huynh và Nhị thẩm có phải vẫn luôn cho rằng chuyện ta muốn kén rể là một trò đùa nhất thời hay không, cho rằng ta nhất định sẽ biết khó mà lui, thành thật gả cho một người hữu dụng đối với bà sao?”

Tần Văn Sách muốn mở miệng lại không thể phản bác.

Mộc Tình Tiêu lại nói: "Lúc trước ta nói với bà ấy là sẽ cân nhắc chỉ cho có lệ mà thôi, kì thực ta chưa bao giờ muốn từ bỏ, chính huynh càng rõ ràng, bất kể là di mẫu huynh, hay là đông đảo trưởng bối Tần gia cũng sẽ không cho phép huynh ở rể cho một nữ thương hộ, ta nói đúng không?”

Tần Văn Sách trầm mặc một lúc lâu, mặt mày đầy vẻ cô đơn, cuối cùng ảm đạm nói: "Đúng, bọn họ sẽ không cho phép. Nhưng xin hãy tin rằng nếu ta có thể tự mình lựa chọn, ta sẽ trung thành với trái tim của mình.”

Mộc Tình Tiêu từ chối cho ý kiến nhưng lại cảm thấy thân thể so với vừa rồi càng nóng hơn, trong phòng không đốt lò sưởi chỉ có một lư hương nho nhỏ, cửa sổ còn mở hé một chút, điều này cực kỳ khác thường.

Nàng tuy chưa trải qua nhiều việc, nhưng kiếp trước ít nhất cũng gả cho người khác, nên hiểu không ít, rất nhanh phản ứng lại, cỗ nhiệt ý khó hiểu kia là tình nhiệt.

------oOo------