Đợi thân ảnh bọn họ đi xa, nơi này chỉ còn lại hai người, xung quanh không ngừng có quan sai đi ngang, tò mò nhìn qua.
Mộc Nhị gia một bên tức giận, lạnh lùng nhìn Mộc Tình Tiêu, một bên ở trong lòng âm thầm nghĩ đối sách, thật vất vả mới có cách khác, tuyệt đối không thể cứ như vậy chết đi.
Mộc Tình Tiêu đi lên trước, dừng lại cách hắn một cánh tay, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy nói: "Nhị thúc mới vừa nói cái gì, sau khi phụ thân ta chết phó thác ta cho thúc, ta thật sự muốn biết, người đã chết làm sao có thể phó thác, chẳng lẽ phó thác cho thúc trong mộng sao?”
"Ngay cả khi phụ thân con lâm chung chưa kịp ủy thác, vậy ta cũng là đệ đệ ruột của hắn, là thúc thúc ruột của con, con không có phụ mẫu bên cạnh, ta tự nhiên phải thay phụ mẫu con quản giáo con cho tốt, con tự tiện định hôn sự, không có ta đồng ý thì không tính!" Mộc Nhị gia hợp lý nói, "Thư đính hôn đâu, lấy ra cho ta!”
"Chuyện hôn nhân, chỉ nghe nói qua phải tuân theo mệnh của phụ mẫu và lời của bà mối, phụ mẫu không có ở đây thì cũng nên do ta tự mình làm chủ, còn có trưởng lão trong tộc làm chứng, khi nào mà có đạo lý để thúc thúc định đoạt?" Mộc Tình Tiêu quả thực muốn bị da mặt dày của hắn làm cho bật cười.
Nàng dừng một chút, lại sâu kín nói: "Hơn nữa... Thúc vẫn còn biết mình là đệ đệ ruột của phụ thân ta à, vậy thúc làm thế nào, vì mua quan bán chức, không để ý thi cốt của ca ca ruột chưa lạnh chết không nhắm mắt, buông tha tiến thêm một bước điều tra, buông lỏng để quan phủ kết án, loại chuyện táng tận lương tâm này là sao đây?”
“Chức quan này của thúc, mấy năm nay có ngồi yên ổn không?"
Từng câu từng chữ phảng phất như đến từ vực thẳm địa ngục, do người chết chính miệng chất vấn, sắc mặt Mộc Nhị gia thoáng chốc trở nên xám lạnh, cả người cứng đờ.
Giữa ban ngày, ban mặt một cơn gió tà ác vô cớ nổi lên, gắt gao vây lấy ba hồn bảy phách của hắn, đông lạnh đến tận xương tủy.
"Không, chỉ là... Cho dù tiếp tục điều tra, cũng không có khả năng... Có kết quả," Hắn vừa mở miệng đã nghe thấy hàm răng run rẩy của mình, "Việc ta làm, đều là vì... Vì Mộc gia.”
Mộc Tình Tiêu nghe vậy, bàn tay giấu dưới ống tay áo siết chặt thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay, nàng mới miễn cưỡng duy trì bình tĩnh.
Hít một hơi thật sâu, nàng hỏi lại: "Ai đã cho thúc làm như vậy, và ai đã cho thúc lợi ích?”
Mộc Nhị gia theo vấn đề của nàng dường như nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên phục hồi tinh thần, cuống quít lắc đầu nói: "Không có ai, con đừng hỏi, người chết không thể sống lại, hôm nay như vậy có gì không tốt!”
Vội vàng nói xong, hắn giống như trốn tránh cái gì đó, trực tiếp quay đầu trở về phủ nha.
Mộc Tình Tiêu không cam lòng đuổi theo vài bước, lại bị người gác cổng ngăn cản nên chỉ đành bỏ qua.
Trở lại trong xe ngựa, nàng đã sắp xếp lại tâm trí của mình.
Cố Diễn đánh giá nàng từ trên xuống dưới, không phát hiện ra gì khác thường mới yên lòng, cũng không hỏi nàng nói gì với Mộc Nhị gia, nếu nàng muốn nói tự nhiên sẽ nói.
Trưởng lão quan tâm nói: "Thế nào rồi, nhị thúc con không đồng ý cửa hôn sự này sao?”
"Không có gì, con không cần thúc ấy đồng ý," Mộc Tình Tiêu cười nhạt nói, "Thúc ấy chỉ muốn lợi dụng hôn sự của con mưu cầu lợi ích, tất nhiên không muốn nhìn thấy con tự mình làm chủ.”
Trưởng lão lộ ra vẻ hiểu rõ lại đau lòng, lập tức theo bản năng hạ thấp giọng nói: "Lão thái công trước kia đã từng oán giận qua với ta, nói lão nhị nhà hắn có chút quá mức vội vàng, chỉ nghĩ đến cái lợi trước mắt, hơn nữa còn là người có quyền thế, từ sau khi lão thái công đi, quan hệ với gia tộc ngày càng xa cách, Mộc lão nhị này làm hậu nhân bổn gia, khó từ chối trách nhiệm.”
Mộc Tình Tiêu không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, điều này đúng là phù hợp với tác phong của Nhị thúc.
Trưởng lão lại nhìn bọn họ, ý tứ sâu xa nói: "Con người mà, càng muốn cái gì, càng khó có được, nếu luôn không được thỏa mãn, rất dễ sinh ra chủ ý hại người lợi mình, hai con phải cẩn thận.”
Hai người đồng loạt đáp ứng.
Bởi vì buổi trưa sẽ đến Thủy Vân gian chiêu đãi khách mời, trưởng lão cũng ở trong danh sách nên Mộc Tình Tiêu không đi vòng quanh đưa trưởng lão về nhà mà là cùng nhau trở về Mộc phủ.
Nàng và Cố Diễn còn phải ở trong phủ thay lễ phục yến tiệc đính hôn, chỉnh sửa dung mạo rồi mới tham dự.
Đã qua hơn một nửa thời gian.
Lục La cắm cây trâm ngọc cuối cùng lên, nhìn khuôn mặt kiều diễm như đào mận trong gương đồng, không khỏi tán thưởng nói: "Tiểu thư quả thực đẹp đến mức làm cho người ta không dời được mắt, hôm nay trên yến hội, không biết sẽ có bao nhiêu người nhìn đến ngây người đây, Cố công tử sợ là phải ăn mấy bình giấm mất!”
Mộc Tình Tiêu bị lời nói của nàng chọc cho cười, đúng lúc này Cố Diễn cũng chuẩn bị xong tất cả, lại đây nhìn nàng, trong nháy mắt bị nụ cười thanh tú và sáng lạn trong gương đồng lấy đi tâm trí, giật mình tại chỗ.
Nàng mặc một thân váy màu đỏ thẫm với những hoa văn lộng lẫy được thêu bằng chỉ vàng, những chiếc tua ngọc trai và ngọc lục bảo rơi trên cổ áo, bờ vai như được gọt thành, thắt lưng thon thon, trên làn váy trăm nếp gấp đầy những viên ngọc trai tròn và trắng đan xen, hoa lệ trang trọng lại không mất đi sự linh hoạt của thiếu nữ.
Lục La là người đầu tiên phát hiện Cố Diễn lại đây, vội vàng hành lễ thăm hỏi: "Cố công tử.”
Đồng thời không khỏi khen ngợi ở trong lòng, Cố công tử hôm nay mặc trang phục này cũng là tuấn dật như thiên thần hạ phàm, cùng tiểu thư quả thực là tuyệt xứng.
Mộc Tình Tiêu nghe tiếng quay đầu, ánh mắt nhất thời sáng ngời, đứng lên đi về phía hắn, cười nói: "Huynh tới rồi.”
Cố Diễn bình tĩnh nhìn nàng: "Ừm.”
Trên người hắn mặc y bào cùng màu với nàng, được thêu bằng chỉ vàng và trang trí hoa văn đám mây, kiểu dáng tinh giản lại quý khí, hơn nữa dáng người hắn vốn đã thon dài thẳng tắp, dung mạo tú dật, trang phục màu sắc làm nổi bật, trong đầu Mộc Tình Tiêu lại toát ra từ "yêu diễm".
Xem ra nàng nói hắn là nam yêu tinh, cũng không tính là miệng nói không có bằng chứng.
Hai người cùng ngồi lên xe ngựa, lần thứ hai ra khỏi phủ.
Trước khi rời khỏi phủ, Mộc Tình Tiêu cố ý sai người đi Cảnh Minh Đường nói một tiếng, từ phản ứng của Nhị thúc thì xem ra hôm qua nàng đưa thiếp mời phỏng chừng cũng không thèm nhìn, những người khác trong nhị phòng nói không chừng cũng không biết, dù nói thế nào cũng là người cùng một nhà, không thông báo một tiếng cũng không được.
-
Hôm nay Thủy Vân gian vô cùng náo nhiệt, mỗi một tầng đều giăng đèn kết hoa, trang hoàng lộng lẫy và náo nhiệt, từ tầng một đến tầng sáu chào đón du khách, chỉ cần nói một câu chúc phúc đính hôn với tiểu thư đông gia là có thể vào trong, mỗi một tầng trong lầu đều chuẩn bị đầy đủ các loại trà bành và đồ ăn, cho thực khách xếp hàng miễn phí tự lấy.
Ninh Châu không ai là không biết tay nghề của các sư phụ của Thủy Vân gian tuyệt đến mức nào, không phải lúc nào cũng có tiền là có được đồ ăn, mà bây giờ chỉ cần thật lòng chúc mừng một câu là có thể đi lĩnh miễn phí, chúng thực khách tất nhiên có xu hướng đổ xô đến, lúc này chưa đến buổi trưa, Thủy Vân gian to như vậy đã náo nhiệt đến ầm ĩ vang trời.
Ngoại trừ thưởng thức mỹ vị, nhìn ra cảnh đẹp của Đông Giang và Kỳ Tú Viên, mọi người tò mò nhất chính là tiểu thư đông gia của Thủy Vân gian và phu quân sắp cưới ở rể của nàng.
Thủy Vân Gian đã mở ở Ninh Châu hơn mười năm, chậm rãi đạt tới quy mô như vậy, người chủ đằng sau nó luôn là một người bí ẩn, trước đó không lâu mới bắt đầu có tin đồn, nói là sản nghiệp của Mộc phủ, bởi vì Mộc phủ đại công tử thường xuyên tổ chức tiệc trà ở đây.
"Vậy cô nương đính hôn hôm nay chính là muội muội của đại công tử kia đi, phụ mẫu còn ở đây, còn có một huynh trưởng, làm sao có thể lựa chọn kén rể?" Thực khách Giáp nghi hoặc nói.
"Tin tức này của ngươi có vẻ chậm trễ rồi." Thực khách Ất ở một bên nhiệt tình nói, "Mấy ngày trước vừa nghe được đông gia của Thủy Vân gian này kỳ thật là cô nhi của đại phòng Mộc gia, cũng là đại tiểu thư trong phủ, đại công tử kia là nhị phòng sinh ra, hai người chẳng qua chỉ là đường huynh muội, Thủy Vân gian về bản chất không có quan hệ gì với vị đại công tử thích bày tiệc chiêu đãi kia, còn ỷ vào đường muội là cô nữ dễ bắt nạt nên mới tùy ý tiêu xài ở Thủy Vân gian.”
Thực khách Giáp và đám người bát quái bên cạnh đều kinh ngạc.
“Thì ra là như vậy, đại công tử này quá không phải thứ gì đi à nha!”
"Xem ra người hôm nay đính hôn chính là đại tiểu thư Mộc gia, vừa là cô nhi, lại có được sản nghiệp quy mô như vậy, đương nhiên phải kén rể."
"Cũng đúng, nếu là lập gia đình, sản nghiệp lớn như vậy trong nhà chẳng phải sẽ rơi vào nhà khác sao."
Mọi người nhao nhao nhỏ giọng nghị luận, rất nhanh truyền ra.
Lúc này, Lục Kiền đã sớm tới cổ vũ, còn có đám người Ngự Lục lặng lẽ hỏi thăm tin tức ngay giữa nhóm thực khách thích buôn chuyện này.
Cái này không dò xét không biết, vừa dò xét đã hoảng sợ, điện hạ bọn họ thế nhưng... ở rể ???
Lục Kiền lần này 100% xác nhận, bệ hạ không hề biết chút nào về việc này.
"Lục huynh, điện hạ có phải có nguyên nhân gì khác hay không, tỷ như vì ẩn núp bên cạnh Mộc đại tiểu thư kia..." Ngự Lục nhỏ giọng nói, đến phía sau thật sự không bịa ra cái gì.
"Ta nào biết được." Lục Kiền cũng đoán như vậy, nhưng theo hắn biết điện hạ đi Mộc phủ chính là vì phần mật kiện kia, mà mật kiện đã sớm đến tay.
Hắn nhớ tới hôm qua điện hạ ở trước mặt bọn họ nhắc tới mình muốn đính hôn, dáng vẻ vui sướng như vậy, nửa điểm không giống là giả.
Cũng không biết tin tức này nếu truyền đến Thượng Kinh, sẽ gây ra oanh động như thế nào...
Gần trưa.
Xe ngựa Mộc phủ chạy vào Kỳ Tú Viên, dừng ở bên ngoài Thủy Vân gian.
Cố Diễn đội một cái mũ che mặt xuống xe trước, theo sau là Mộc Tình Tiêu cũng đội mũ, Cố Diễn đưa tay đỡ nàng xuống xe.
Hai người đều mặc lễ phục màu đỏ thẫm quý phái nổi bật, khí chất xuất chúng, mặc dù đội mũ có mạng che không thấy rõ khuôn mặt, nhưng chỉ riêng bóng dáng thôi cũng đủ thu hút sự chú ý.
Người xung quanh rất nhanh nhìn về phía này, có người nhỏ giọng kinh hô.
Hai người một đường không dừng lại đi lên trên tầng cao nhất mới cởi mũ xuống, khách mời đến sớm nhìn thấy bọn họ đều lộ ra vẻ kinh diễm, nhao nhao tiến lên chúc mừng.
Càng gần trưa, số lượng người ở tầng trên cùng càng tăng dần.
Mộc Tình Tiêu nhanh chóng nhìn thấy Triệu Đình Sương, điều làm nàng có chút ngoài ý muốn chính là ngay cả Vương phu nhân cũng tới.
Hàn huyên một hồi, giữa trưa giờ lành đã đến, bên ngoài lầu vang lên một trận tiếng pháo nổ bùm bùm, yến tiệc đính hôn chính thức bắt đầu, ở Thủy Vân gian là một mảnh náo nhiệt vui vẻ, cho dù đại đa số mọi người không thân thiết với đông gia, nhưng có thể được khoản đãi này, lại dính khí vui mừng, nhiệt tình của mỗi người tăng vọt, có thể nói là sự kiện trọng đại.
Lúc cặp phu thê tương lai lên lầu, Lục Kiền và đám ảnh vệ đã nhìn thấy bọn họ từ xa, hai người đều đội mũ, nhưng vẫn mơ hồ có thể nhận ra, thân ảnh cao sáu thước kia chính là điện hạ không thể sai được, mà nữ tử bên cạnh hắn cũng là đại mỹ nhân.
Hơn nữa, nếu không phải mỹ nhân, điện hạ sao có thể... Thành hôn với nàng ấy.
Lục Kiền đột nhiên nhớ tới ngày đó ở bến phà, bên cạnh điện hạ cũng có một nữ tử đội mũ, với hôm nay hẳn là cùng một người đi.
Càng nghĩ càng tò mò, nữ tử này rốt cuộc trông như thế nào.
Mấy ảnh vệ cũng tò mò y như vậy.
Thực khách xung quanh cũng đang nghị luận, trước đó trên phố đã từng có tin đồn, đại tiểu thư Mộc gia trời sinh đã có nhan sắc độc nhất vô nhị, chỉ là ngày thường rất ít lộ diện, hiện giờ lại có thêm một tầng thân phận đông gia của Thủy Vân gian, người tò mò càng nhiều, có người ngẫu nhiên gặp qua Mộc Tình Tiêu, khen ngợi không thôi, thẳng thừng nói rằng đó là một vẻ đẹp không thể diễn tả bằng lời, khiến người ta ngứa ngáy, muốn lên tầng cao nhất xem chuyện gì đang xảy ra.
Ngự Lục thật sự không nhịn được, bọn họ đang ở tầng sáu, ỷ vào bổn sự theo hành lang gấp khúc xoay người đi lên, và bí mật nằm ở bên ngoài hành lang trên tầng cao nhất, nhìn vào bên trong.
Lục Kiền nhìn đám ảnh vệ xoay người đi ra ngoài, nhất thời cũng rục rịch, nhưng thân thủ của hắn tuy cũng không tệ, nhưng lại có tật xấu sợ độ cao, đành phải bỏ qua.
Đợi một lát phía dưới, hắn không nhịn được ngẩng đầu hỏi: "Thế nào, thấy chưa?"
Tầng trên cùng để thuận tiện chiêu đãi khách khứa, tạm thời kéo rèm và bình phong ra, làm thành bố cục đại sảnh.
Đám ảnh vệ nhìn vào trong khe hở hành lang, xuyên thấu qua khách khứa nhộn nhịp, nhanh chóng bắt gặp hai bóng người đỏ thẫm, nhìn hai người kia không khỏi ngây người.
Lục Kiền kêu vài tiếng cũng không ai để ý tới hắn, bất đắc dĩ đành phải dựa vào hành lang ngắm phong cảnh, chờ bọn họ xem đủ rồi mình xuống.
Yến tiệc đính hôn trên tầng cao nhất kết thúc sau hơn một canh giờ, náo nhiệt ở Thủy Vân gian vẫn đang tiếp tục, buổi chiều chuẩn bị một ít tiết mục kể chuyện múa hát, buổi tối còn có pháo hoa.
Mộc Tình Tiêu và Cố Diễn lại trở về phủ một chuyến, thay xiêm y tầm thường, nghỉ ngơi một buổi chiều, đợi sắc trời tối đen, lại nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa.
Khi trở lại tầng cao nhất Thủy Vân gian, bầu trời đã tối, lần này rất ít người chú ý tới bọn họ, tầng trên cùng đã khôi phục thành nhã gian, hai người vào nhã gian có tầm nhìn tốt nhất, cùng nhau thưởng thức lễ hội pháo hoa.
Vô số điểm sáng đỏ tươi trên bầu trời đêm lần lượt nở rộ, rực rỡ hoa mỹ.
Dù mỗi người đều có những trăn trở không nói nên lời nhưng họ sẵn sàng đắm chìm trong những nụ hôn vào lúc này.
------oOo------