Ngày hôm sau, ánh sáng buổi sáng lấp lánh.
Lúc tỉnh mộng, Cố Diễn cảm thấy lạc lõng một cách khó hiểu.
Từ trước tới nay hắn luôn tùy tiện làm bậy, hiếm khi quan tâm đến bất cứ điều gì, huống chi đó chỉ là một giấc mơ, một nữ tử chưa từng thấy qua chỉ xuất hiện trong mộng.
Nhưng mà hắn lại gần như cố chấp muốn biết liệu cuối cùng hắn có mang nữ tử kia đi hay không.
Cố Diễn không lập tức đứng dậy, hắn muốn rơi vào giấc mơ kia một lần nữa, nhưng càng nằm càng tỉnh táo thẳng đến khi có chút phiền não mới đứng lên.
Sau khi tỉnh táo, tình tiết trong giấc mơ càng lúc càng mơ hồ, hắn cẩn thận hồi tưởng lại những nữ tử đã từng gặp qua, không ai có thể đúng cả.
-
Sắc trời tối tăm, mây thăm thẳm, buổi chiều tí tách mưa thu, thời tiết đột nhiên lạnh lẽo hơn rất nhiều.
Mộc Tình Tiêu khoác một chiếc áo choàng màu hạnh nhân không mỏng không dày, vừa từ bên ngoài trở về phủ.
Trong phương thuốc Cố Diễn viết cho nàng, có một số loại thuốc không dễ kiếm được, Mộc Tình Tiêu từng qua lại với hứa thái công, dược thương lớn nhất Ninh Châu, vì vậy nàng tự mình đi một chuyến, tìm hắn hỗ trợ.
Hiện tại thuốc đã chuẩn bị xong, Hứa thái công còn cho nàng mượn một tiểu đồng sắc thuốc, theo nàng trở về Mộc phủ.
Mưa đã nhỏ đi rất nhiều, Mộc Tình Tiêu dứt khoát không trở về Thư Thấm Đường mà là trực tiếp đi Xuân Hòa Đường.
Dược đồng trực tiếp đi sắc thuốc, Niệm Cửu cũng học theo.
Mộc Tình Tiêu ngồi gần Cố Diễn, dường như lơ đãng nói: "Thuốc công tử muốn thật không dễ tìm, cho dù là dược nhân lớn nhất Ninh Châu, phối hợp đủ phương thuốc cũng tốn không ít công phu, hôm nay thời tiết còn không đẹp, đi ra ngoài một chuyến giày dép của ta ướt sũng nước rồi.”
Trong lòng Cố Diễn cảm thấy có chút buồn cười, nhưng hắn không thể phủ nhận, Mộc Tình Tiêu nhất định đã dốc hết tâm sức mới có thể tìm thuốc cho hắn nhanh như vậy: "Vậy Mộc tiểu thư muốn ta cảm ơn như thế nào?”
"Công tử có thể cảm tạ ta như thế nào?" Giọng điệu Mộc Tình Tiêu mang theo một tia giảo hoạt, còn có chút mập mờ không dễ phát hiện. Chẳng qua nàng cũng biết, để cho một người có chút đứng đắn mới quen biết hai ngày nói ra những lời lấy thân báo đáp, căn bản không có khả năng.
Cố Diễn dừng lại, nghiêm túc nói: "Ta chờ Mộc tiểu thư ra yêu cầu, nếu ta có thể làm được nhất định sẽ cố gắng hết sức, kiến nghị Mộc tiểu thư hãy đợi ta rời khỏi Mộc phủ rồi nói, lúc đó chuyện ta có thể làm được sẽ nhiều hơn rất nhiều.”
Mộc Tình Tiêu ỷ vào Cố Diễn không nhìn thấy, không chút nao núng tỏ vẻ không tán thành.
Đợi hắn rời khỏi Mộc phủ, nàng còn cần hắn làm gì, nhưng mà thái độ hắn lại rất chân thành.
Nàng đổi giọng điệu tùy ý nói: "Vậy công tử phải nhớ kỹ giúp ta, trí nhớ của ta không được tốt lắm, nhưng ta vốn cũng không có ý đồ gì, chỉ là nhìn Cố công tử có tướng mạo bất phàm, lại vì bệnh mắt mà mệt mỏi, trong lòng không đành mà thôi.”
"Mộc tiểu thư đúng là có một trái tim nhân hậu." Cố Diễn chân thành nói.
Ngoài phòng mưa bắt đầu lớn dần, từng đợt gió lạnh từ cửa sổ khẽ lùa vào, mang theo mùi cỏ cây bùn đất, thật trong lành dễ chịu.
Mộc Tình Tiêu siết chặt áo choàng trên người, nhìn y bào mỏng manh trên người Cố Diễn, không khỏi nói: "Hôm nay càng lúc càng lạnh, Cố công tử cũng đừng quên mặc thêm quần áo.”
Cửa khép hờ bị người đẩy ra, Niệm Cửu bưng một chén thuốc bốc hơi nóng tiến vào, "Công tử, thuốc đã chuẩn bị xong, phải uống nhân lúc còn nóng.”
Niệm Cửu đặt chén lên bàn, Cố Diễn ngửi thấy vị đắng đập vào mặt, nhíu mày thật chặt.
Mộc Tình Tiêu nhớ tới Niệm Cửu từng vụng trộm nói với nàng, Cố Diễn thích ăn ngọt, những người càng thích ngọt thì càng không chịu nổi vị đắng.
Cô sờ sờ hà bao, bất ngờ lấy ra hai viên kẹo dẻo bọc trong giấy dầu, "Cố Diễn, đưa tay ra! ”
Gọi thẳng tên như thế, không hiểu nàng lại cảm thấy gần gũi hơn một chút, nàng vừa nói ra miệng, trong lòng thoáng qua một chút kỳ lạ.
Cố Diễn do dự trong chớp mắt, vươn tay ra, một thứ rơi vào lòng bàn tay hắn.
"Đây là kẹo của Lưu Ký, uống thuốc xong rồi ăn." Giọng điệu Mộc Tình Tiêu mang theo vài phần hoạt bát.
Tâm tư nhỏ bé của Cố Diễn giống như bị người ta chọc thủng, ngón tay thon dài của hắn có chút lúng túng mà co quắp nhưng không cự tuyệt.
"Mộc tỷ tỷ, đệ cũng muốn ăn." Niệm Cửu nhìn chằm chằm hai viên kẹo, làm nũng với Mộc Tình Tiêu nói, "Cho huynh ấy một viên là đủ rồi.”
Mộc Tình Tiêu thấy Cố Diễn vội vàng thu tay lại, bật cười: "Trẻ con ăn nhiều kẹo không tốt cho răng.”
"..." Niệm Cửu bĩu môi, lý do này vừa nghe đã thấy là có lệ, hắn có một viên kẹo cũng lấy được, làm sao ăn nhiều đây?
Nhưng kẹo đã đến tay Cố Diễn, Niệm Cửu cũng không dám giành đồ ăn, đành chán nản đi ra ngoài tiễn dược đồng ra khỏi phủ.
Cố Diễn đưa tay muốn bưng chén thuốc, căn cứ vào mùi hương và hơi nóng, còn có động tác vừa rồi Niệm Cửu đặt chén xuống, hắn dường như có thể nhìn thấy vị trí chính xác của chén thuốc, nhưng trong lúc đó nhớ tới mình đang diễn trò, động tác bỗng nhiên trở nên chậm chạp, cẩn thận tìm ra vị trí của chén thuốc.
Nhưng không đợi hắn bưng chén lên, hắn chợt nghe thấy một tiếng thìa trong trẻo va chạm với chén sứ, Mộc Tình Tiêu ngồi gần lại một chút, làm như thổi, nói với hắn: "Cố Diễn, há miệng ra.”
Cố Diễn cảm thấy mình diễn thì diễn, nhưng bị người ta đối đãi như thế lại có chút khó thích ứng.
Nhưng rất nhanh hắn đã không rảnh bận tâm đến loại suy nghĩ này, hắn ngửi thấy mùi thuốc nóng đắng bên ngoài còn trộn lẫn một chút hương lan không dễ phân biệt, mặc dù chỉ hơi bắt được một cái chớp mắt, lại làm cho hắn nhớ tới giấc mộng đêm qua.
Nữ tử trong mộng kia cũng bưng thuốc, hương hoa lan trên người cũng như ẩn như hiện, trộn lẫn bên trong mùi thuốc đắng.
Hắn lại nghĩ đến mùi hương bao quanh mình lúc Mộc Tình Tiêu giúp hắn buộc băng.
Nó thực sự tương tự như trong giấc mơ.
Nhưng Mộc gia đại tiểu thư trước mắt, như một đóa hoa kiều phú quý, cẩm y ngọc thực, phiền não lớn nhất chẳng qua là lựa chọn hôn sự.
Có thể là nàng ấy không?
Giọng nói hờn dỗi của nữ tử chợt vang lên bên tai: "Công tử ngẩn người gì vậy, tay ta giơ lên đã mỏi rồi.”
Cố Diễn lập tức hoàn hồn, hắn không để ý nhiều thuận theo há miệng, nhíu mày nuốt muỗng thuốc có vị đắng đắng.
Thật ra so với việc uống từng ngụm từng ngụm như vậy, trực tiếp bưng chén thuốc lên uống hết một hơi dễ chịu hơn nhiều, nhưng đợi đến khi thuốc trở nên bớt nóng hơn, Cố Diễn vẫn cho phép Mộc Tình Tiêu đút từng ngụm từng ngụm cho hắn.
Đợi đến khi chén thuốc đã cạn, hắn ôn nhu nói cảm ơn, lập tức bóc giấy dầu ra, đưa kẹo dẻo vào miệng.
Hương vị ngọt ngào nồng đậm trong nháy mắt xua tan vị đắng trong miệng, sắc mặt Cố Diễn trở nên tốt hơn rất nhiều.
Mộc Tình Tiêu nhìn rất hài lòng.
-
Một trận mưa thu làm lá úa rụng đầy mặt sân, giẫm lên sẽ phát ra tiếng sột soạt.
Mộc Tình Tiêu trở lại Thư Thấm Đường, hạ nhân đưa tới thư hồi âm của cữu cữu.
Giang Châu và Ninh Châu cách nhau không xa, hôm qua đến Nhật Thần gửi thư, chiều hôm sau đã có thể nhận được thư hồi âm.
Mở thư ra nhìn một chút, Mộc Tình Tiêu có chút ngoài ý muốn khi cữu cữu vẫn quyết định một thời gian nữa rảnh rỗi sẽ tự mình đến Ninh Châu một chuyến.
Thẩm gia mấy đời kinh doanh, từ trước đến nay không thích dính dáng quá nhiều đến quan quyền, càng không cho phép con cháu vừa kinh doanh vừa làm quan, chỉ cầu bo bo giữ mình, sống vô lo vô nghĩ, tích thiện hành đức.
Trong lòng nàng không hề mập mờ chân tướng như lời Nhị thúc nói, nàng chỉ cầu có thể làm cho cữu cữu ra mặt, dung hợp với những chuyện mình biết kiếp trước, nói rõ ràng chuyện nhị thúc yêu cầu, cũng cho thấy mình không đồng ý với nhị thúc.
Nàng đoán rằng cữu cữu sẽ không đến Ninh Châu nữa, trực tiếp cự tuyệt là được.
Đọc xong thư hồi âm, Mộc Tình Tiêu mới phản ứng lại, cữu cữu vẫn chưa trả lời nghi vấn nàng đề cập đến trong thư, mà là tính toán đến Ninh Châu nói chuyện trực tiếp với nàng.
Điều này có lẽ đã có nghĩa quan hệ giữa cữu cữu và nhị thúc rạn nứt, quả thật có ẩn tình khác, hơn phân nửa có liên quan đến phụ mẫu nàng.
Chạng vạng, Mộc nhị gia xử lý xong chuyện phủ nha thì lập tức trở về phủ, hắn đoán chừng hôm nay hẳn sẽ có tin tức của Thẩm Đồng Phong, khẩn trương phái thân tín hầu hạ đi hỏi.
Tuy rằng việc cữu cữu đến Ninh Châu không có quan hệ gì với nhị thúc, nhưng Mộc Tình Tiêu vẫn thành thật nói rõ với người hầu của nhị thúc, cữu cữu đồng ý đến Ninh Châu, dù sao cũng không giấu được, nàng cũng không lo lắng cữu cữu sẽ bị nhị thúc thuyết phục.
Giờ phút này mưa đã hoàn toàn ngừng, sắc trời tối rất nhanh, như vẫn có tầng mây dày che khuất bầu trời, vẫn còn vô số trận mưa sắp tới.
Lại có người từ Cảnh Minh Đường tới, gọi Mộc Tình Tiêu qua cùng dùng bữa tối.
Nàng nghĩ về sau có lẽ sẽ không ở lại Cảnh Minh Đường nữa, mấy năm nay thỉnh thoảng nàng có để lại vài thứ ở đó, nhất định phải mang về nên không từ chối.
Sau khi đi qua, nàng có chút ngoài ý muốn phát hiện lúc này Tần Văn Sách cũng ở đây, Nhị phu nhân còn cố ý để cho hắn ngồi ở bên cạnh Mộc Tình Tiêu.
Mộc Tình Tiêu thầm nghĩ, bọn họ đều biết nàng muốn kén rể, chẳng lẽ còn không buông tha sao.
Tần Văn Sách là người tâm cao khí ngạo, gần như không có khả năng đồng ý ở rể, có lẽ Nhị phu nhân còn ôm vọng tưởng làm cho nàng thay đổi suy nghĩ, cam tâm tình nguyện lập gia đình.
Đúng lúc, đường huynh Mộc Minh Trạch nói: "Tiêu Tiêu, trưa ngày mai, ca ca sẽ tổ chức một bữa tiệc trà ở Thủy Vân Gian, muội phải đến đấy nhé.”
Hắn dường như cho rằng giữa Tần Văn Sách và Mộc Tình Tiêu có cái gì đó, lại cố ý bổ sung một câu: "Văn Sách cũng đến.”
Mộc Tình Tiêu trầm mặc một lúc, nhớ tới chuyện Thanh Đại và Lục La từng oán giận, đã đến lúc nên giải quyết, vì thế nàng gật đầu đồng ý.
Sau khi ăn xong, Nhị phu nhân nói với Mộc Tình Tiêu: "Hôm nay có chút lạnh, trời đã mưa cả một ngày rồi, trên đường trơn trượt, không bằng Tiêu Tiêu ở lại Cảnh Minh Đường đi, sương phòng đã thay chăn dày hơn cho con rồi.”
Mộc Tình Tiêu thiếu chút nữa đã đáp ứng, nàng đã quen ỷ lại vào sự quan tâm nhỏ nhặt của Nhị phu nhân, coi đó là niềm an ủi.
Nàng đi tới dưới mái hiên, để gió lạnh thổi từ bên ngoài tới làm nàng tỉnh táo, thản nhiên mở miệng nói: "Để Nhị Thẩm hao tổn tâm trí rồi, nhưng mà không cần đâu.”
"Sao vậy?" Giọng điệu Nhị phu nhân lộ ra một chút không vui.
"Có lẽ về sau con cũng sẽ không ở lại, Thư Thấm Đường rất tốt, dù sao cũng là chỗ con đã ở từ nhỏ, con cũng không biết còn có thể ở đó bao nhiêu thời gian, một ngày cũng không muốn thiếu." Mộc Tình Tiêu trầm thấp nói.
Sắp mặt Nhị phu nhân lập tức hòa hoãn một chút, nói: "Nói cũng đúng, chậm nhất sang năm Tiêu Tiêu cũng phải xuất giá, ở trong phủ, qua một ngày lại ít một ngày.”
Mộc Tình Tiêu nghe xong không cho ý kiến, vui vẻ khi nhị phu nhân lý giải như vậy.
"Nếu con muốn trở về thì để Văn Sách tiễn con đi, vừa lúc đưa con xong hắn cũng trở về Tần gia." Nhị phu nhân nhìn Tần Văn Sách một cái, đề nghị nói.
Tần Văn Sách nghe Nhị phu nhân nói lập tức đi đến bên cạnh Mộc Tình Tiêu, nói: "Biểu muội, cùng nhau đi thôi.”
Nhưng mà Mộc Tình Tiêu lại một lần nữa cự tuyệt nói: "Muội còn có vài thứ để lại sương phòng nên muốn đi qua thu dọn một chút rồi trở về, biểu ca tự mình đi trước đi.”
Lần này sắc mặt Nhị phu nhân lại trầm xuống, bà thậm chí hoài nghi Mộc Tình Tiêu lần này tới đây chính là vì thu dọn đồ đạc, về sau nàng sẽ không bao giờ tới nữa, hết lần này tới lần khác hỏi nàng, nàng cũng có nguyên nhân hợp lý khiến người ta không thể tức giận.
Trong nháy mắt như vậy, Nhị phu nhân cũng muốn dứt khoát buông tay nhưng vừa nghĩ đến năm năm qua bà tốn nhiều tâm tư như vậy, còn vô số lợi ích thu được cùng với tương lai cần dựa dẫm, bà chỉ đành lại bình tĩnh lại.
Mộc Tình Tiêu gần đây có chút khác thường, đột nhiên không thân cận nhưng ít nhất vẫn hòa thuận, Mộc Minh Trạch mời nàng đi yến trà, nàng cũng không cự tuyệt.
Nhị phu nhân suy nghĩ một chút, cảm thấy sự tình cũng không tệ như vậy, có lẽ chỉ là cô nương gia đột nhiên giở trò đùa giỡn mà thôi, Lan Lan cũng thường xuyên không hiểu chuyện, đoạn thời gian này dỗ dành một chút là được.
Bà âm thầm hít sâu một hơi, cười hỏi: "Đồ đạc cần thu dọn có nhiều lắm không, có cần Nhị thẩm gọi người hỗ trợ cho con không?”
Mộc Tình Tiêu giật mình bởi tốc độ thay đổi sắc mặt của nhị phu nhân, trên mặt lại giả vờ như chưa từng phát hiện, ôn nhu nói: "Cũng chỉ là mấy món đồ chơi nhỏ nhìn vật nhớ người mà thôi, con cùng Đại Thanh qua thu dọn là được rồi.”
------oOo------