Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 3: Long Vương lệnh


"Hắt xì!" 

 Diệp Lâm bỗng nhiên hắt hơi, là ai nói xấu sau lưng mình sao? 

 Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng gầm rú của động cơ ô tô. 

 Giống như một con thú đang gầm thét, nó đang tiến đến rất nhanh. 

 Diệp Lâm dừng bước chân, quay đầu nhìn lại. 

 Chỉ thấy một chiếc Audi màu trắng đang điên cuồng lao về phía mình. 

 "Lại đến nữa?" 

 Diệp Lâm lầm tưởng đây là một người khác do mẹ kế phái tới. 

 Nhưng giây tiếp theo, trong xe vang lên tiếng kêu thảm thiết của một thanh niên. 

 "Tránh ra, xe mất lái rồi!" 

 Thấy vậy, Diệp Lâm không hề hoảng sợ, tiến lên trước một bước, lại chủ động chắn trên con đường xe chạy. 

 "Mẹ kiếp!" Người lái xe nhìn thấy cảnh này thì sợ ngây người: "Anh đang tìm cái chết à? Hết rồi, xong rồi... Đây là mạng người!" 

 Trong chớp mắt tia lửa điện loé lên, phần đầu xe đâm sầm vào Diệp Lâm. 

 Nhưng Diệp Lâm chỉ nhẹ nhàng giơ tay chặn đầu xe, sau đó xe dừng lại như một kỳ tích. 

 "Hả?" Tài xế kinh ngạc kêu một tiếng, vốn tưởng rằng sẽ đâm người này bay ra ngoài nhưng không ngờ vào thời khắc mấu chốt, xe lại dừng lại? 

 “Nguy hiểm thật...” 

 Người lái xe lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm thấy may mắn không thôi. 

 Anh ta tưởng rằng chiếc xe mất kiểm soát đột nhiên trở lại bình thường. 

 Nhưng trên thực tế, chính Diệp Lâm là người dùng toàn lực cưỡng ép chiếc xe dừng lại. 

 Với thực lực hiện tại của Diệp Lâm, đừng nói là một chiếc ô tô, ngay cả xe tăng cũng có thể ngăn cản trực diện. 

 Sau đó, Diệp Lâm mở mui xe lên nhìn thoáng qua. 

 Hóa ra chiếc xe đã bị người ta động tay chân. 

 "Được rồi!" 

 Diệp Lâm sửa chữa đơn giản một chút. 

 "Huh? Thật sự tốt rồi!" 

 Người lái xe cũng phát hiện tiếng báo động trong xe đã dừng, tất cả mọi thứ trở lại bình thường. 

 "Cảm ơn, anh trai. Tôi thật may mắn khi gặp được người biết sửa xe." 

 Người lái xe đã ngộ nhận Diệp Lâm là chuyên gia sửa xe. 

 Nói như vậy cũng không sai, Diệp Lâm quả nhiên là chuyên gia. 

 Bởi vì Bát sư phụ của Diệp Lâm là thiên tài cơ khí hàng đầu thế giới. Vì ông ấy đã chế tạo ra một loại vũ khí có lực sát thương quá mức kinh khủng cho nên đã bị truy bắt toàn cầu. Tất cả các công nghệ liên quan đều bị phá hủy. Sau đó ông ấy vì đầu cơ trục lợi tàu sân bay lại bị truy nã toàn cầu, cuối cùng bị bắt ở Đại Hạ và bị giam trong ngục giam số 0. 

 Diệp Lâm đã có được chân truyền của vị sư phụ này. Đừng nói là sửa chữa một chiếc ô tô, thậm chí có dùng tay không dỡ xe tăng hoặc máy bay cũng không phải là nói đùa. 

 Sau đó, Diệp Lâm mở luôn cửa xe bước vào. 

 "Đi thôi, đưa tôi đến biệt thự Ngự Long." 

 Người lái xe giật mình nhìn Diệp Lâm đang ngồi ở ghế phụ, trong lòng thầm nghĩ: "Thật không biết khách sáo, tôi có cho cậu lên xe sao?" 

 "Hoa thiếu gia, lái xe nhanh lên." Một cô gái trẻ ngồi ở ghế sau thúc giục: "Anh đây đã sửa xe cho chúng ta, để anh ấy đi nhờ một đoạn cũng không sao." 

 "Được thôi." Người lái xe cũng không nói thêm gì nữa, nhấn ga tiếp tục lên đường. 

 Nhưng vừa mới lái xe ra ngoài không xa, phía sau đột nhiên có mấy chiếc xe địa hình màu đen lao tới. 

 Chúng tấn công từ cả hai phía, buộc xe của họ phải dừng lại. 

 "Là người của Hắc Long ư?" Người lái xe kinh ngạc nói. 

 "Chẳng lẽ bọn họ đổi ý à?" Sắc mặt thiếu nữ cũng có chút thay đổi. 

 "Hắc Long?" Diệp Lâm nghe vậy cau mày, thầm nghĩ: Chẳng lẽ là thủ hạ của Thất sư phụ sao? 

 Hai người bước ra khỏi xe. 

 Ngay lập tức bị một đám người mặc đồ đen bao vây. 

 "Triệu tiểu thư, các cô thật may mắn, nhanh như thế đã sửa xong xe rồi." Một người đàn ông đầu trọc dẫn đầu cười lạnh nói. 

 "Quả nhiên là các người âm thầm động tay chân!" 

 Triệu Uyển Đình vừa kinh ngạc vừa tức giận. Vừa rồi cô ấy còn thắc mắc rằng lúc đến thì xe vẫn ổn nhưng sao sau khi rời đi lại đột nhiên mất lái? 

 Quả nhiên có người đang giở trò quỷ quái! 

 "Các người có ý gì?" Người tài xế giận dữ hỏi: "Ngay cả xe của tôi mà cũng dám động tay động chân? Có biết tôi là ai không? Có biết bố tôi là ai không?" 

 Người đàn ông đầu trọc cầm đầu tiếp tục cười lạnh nói: “Hoa Quốc Đống, con trai của tỉnh trưởng Hoa và Triệu Uyển Đình, con gái của nhà họ Triệu. Thân phận của hai người tôn quý, đương nhiên chúng tôi biết rõ!" 

 "Vậy mà các người còn dám làm như vậy với chúng tôi sao? Ai cho các người dũng khí đó?" Hứa Quốc Đống lái xe càng tức giận hơn: "Chúng tôi vừa mới thỏa thuận với Hắc Long, tiền bạc hàng hóa đều đã thanh toán đầy đủ. Chẳng lẽ các người còn dám đổi ý à?" 

 “Đúng vậy, ông chủ của chúng tôi đã hối hận.” Người đàn ông đầu trọc lạnh lùng nói: “Tiền chúng tôi giữ lại nhưng đồ cũng phải đến mang về!” 

 "Hai vị, giao đồ ra đây đi!" 

 Nghe vậy, Hứa Quốc Đống và Triệu Uyển Đình vừa kinh ngạc vừa tức giận, họ không ngờ Hắc Long lại vô đạo đức như vậy? 

 Hoa Quốc Đống tức giận nói: “Nếu chúng tôi không giao ra thì sao?” 

 “Ha ha, vậy chúng tôi đành tự mình đến lấy.” Người đàn ông đầu trọc cười lạnh nói. 

 Diệp Lâm nhìn xung đột bên ngoài vốn không muốn tham dự vào. 

 Nhưng đúng lúc này, một người đàn ông mặc đồ đen khác gõ cửa kính xe, ra lệnh: "Thằng nhóc, cũng lăn xuống đi!" 

 “Vừa rồi không phải chính mày đã giúp họ sửa xe tốt sao?” 

 Nếu như Diệp Lâm không phá rối tình hình thì mọi chuyện đã diễn ra theo đúng kế hoạch. Hiện tại họ đã có thể thành công nhặt được món hời, trở về báo cáo. 

 Diệp Lâm xuống xe, hỏi: "Các người đến từ Hạ Long Môn và là người của Hắc Long ư?" 

 "Hả? Thằng nhóc này còn biết về Hạ Long Môn ư?" Người đàn ông đầu trọc kiêu ngạo nói: "Đúng vậy, ông chủ của chúng tôi là Hắc Long nổi tiếng!" 

 Diệp Lâm nghe vậy, âm thầm gật đầu, quả thực là thủ hạ cũ của Thất sư phụ. 

 Người đàn ông đầu trọc cầm đầu tiếp tục uy hiếp: “Vừa rồi mày dám xen vào việc của người khác, tao sẽ chặt một tay của mày, xem lần sau mày có dám sửa xe loạn xạ nữa không!” 

 Vừa nói, người đàn ông vừa tiến lại gần, thậm chí còn rút dao đe dọa. 

 Phanh! 

 Chỉ thấy Diệp Lâm đấm ra một quyền với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai. 

 Mọi người chưa kịp phản ứng thì đã thấy gã đầu trọc cầm dao đã bị đánh bay. 

 Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh! 

 Mặc dù từ góc độ người ngoài nhìn vào, hành động của Diệp Lâm chính là đánh lén. 

 Nhưng… Cú đấm của Diệp Lâm khiến người đàn ông kia bay xa hơn mười mét. 

 Điều này nằm ngoài tầm với của sức người bình thường. 

 "Đây... Đây là cao thủ sao?" Hoa Quốc Đống sửng sốt trợn mắt há hốc mồm. 

 Phải biết rằng, anh ta đã gặp rất nhiều cao thủ trong cục cảnh sát nhưng ngay cả người mạnh nhất trong số bốn cao thủ ở bên người bố anh ta thì cũng không có ai có thể dùng một cú đấm đánh bay người ra xa mười mét! 

 Đây là một người sống to lớn nặng trên trăm kg! 

 Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Diệp Lâm từng bước một đi về phía người đàn ông đó. 

 "Mày... mày..." Người đàn ông đầu trọc ngồi dậy từ trên mặt đất, miệng đầy máu, khi hắn ta dùng tay lau đi, nửa hàm răng cũng rơi ra ngoài khiến hắn ta không khỏi kinh hãi. 

 "Có nhận ra cái này không?" Diệp Lâm tiến lại gần, lấy ra một tấm lệnh bài lớn cỡ lòng bàn tay. 

 Khi nhìn thấy lệnh bài này, người đàn ông càng sợ hãi hơn, mọi tức giận trong lòng đều biến mất. 

 "Long... Long Vương lệnh?" 

 "Tại sao cậu lại có Long Vương lệnh?" 

 Vẻ mặt người đàn ông như thể vừa nhìn thấy ma. 

 Phải biết rằng, khi lão Long Vương biến mất, Long Vương Lệnh cũng biến mất suốt bảy năm. 

 Ngày nay, Hạ Long Môn đã sụp đổ, mỗi người đều tự xưng vương. 

 Họ ước định với nhau: Ai tìm được Long Vương lệnh có thể trở thành Long Vương mới của Hạ Long Môn.