Sáng hôm sau Nhậm Nhã Lâm tỉnh dậy trong phòng, cô ấy vừa tỉnh lại đã hoảng hốt vì không biết mình đang ở đâu, cô ấy định ra ngoài xem thử thì thấy tờ giấy đặt ở bên cạnh.
Là do Lục Thành trước khi đi làm đã viết cho cô ấy.
“Tôi là con trai của dì Hàn, là mẹ tôi bảo tôi đưa cô về, nhưng vì không biết nhà nên mới đưa cô về nhà tôi, thuốc tôi có để trên bàn, thức ăn cũng chuẩn bị rồi, có thể ăn rồi rời đi cũng được”
Đọc xong tờ ghi chú Nhậm Nhã Lâm mơ màng nhớ tối qua có người đã đến đưa cô từ quán rượu về.
Nhậm Nhã Lâm nhớ lại chuyện ngượng ngùng hôm qua thì tự trách bản thân.
( Lần đầu gặp mặt mà để cho người ta thấy cảnh tượng mình say sỉn như vậy rồi, đúng là mất mặt )
Sau khi rời khỏi nhà của Lục Thành thì Nhậm Nhã Lâm quay lại tiệm hoa, khi vừa đến cửa thì đã thấy bóng dáng quen thuộc đó.
“Lạc Bộ Thiên, anh đến đây làm gì ?”
Lạc Bộ Thiên nhìn thấy Nhậm Nhã Lâm thì tức giận đi đến nắm chặt tay cô ấy.
“Tiểu Vân đến mời cô đến dự hôn lễ, cô có thể không đi tại sao lại mắng cô ấy ?”
Nhậm Nhã Lâm bật cười bất lực như không tin vào tai mình, cô ấy rút tay về thẳng thắng nói với Lạc Bộ Thiên.
“Lạc Bộ Thiên anh nghe cho rõ, tôi cả đời này thứ gì cũng có thể làm nhưng động vào thứ rác rưởi thì tôi sẽ không làm, vợ của anh thì quản cho tốt, đừng để cho cô ta ăn no rãnh rỗi đi vu oan giá họa cho người khác, anh nói tôi mắng cô ta ? Vậy anh có bằng chứng không ?”
Lạc Bộ Thiên không có gì để phản bác chỉ có thể ấp úng.
“Tôi…….”
“Không có chứ gì ? Tôi không rãnh để đứng đây chất vấn với anh, không mua hoa thì mời đi cho”
Nhậm Nhã Lâm định quay đi thì bị lời nói của Lạc Bộ Thiên ngăn bước.
“Từ đầu là cô đã sai với tôi, cô đừng giả vờ cao thượng làm gì ? Nếu đã mạnh miệng bảo mình chính chắn như vậy thì mời cô hôm đó đến dự ngày vui của tôi và Tiểu Vân”
Nói xong Lạc Bộ Thiên rời đi, cô ấy biết giữa cô và hắn ta xảy ra hiểu lầm đều do Hàn Vân giở trò nhưng cô lại càng hiểu nếu như anh ta tin cô thì hai người đã có thể giải quyết với nhau rõ ràng, nếu lòng tin không có dù có giữ lại cũng chỉ là dư thừa.
Nhậm Nhã Lâm đứng trước cửa tay run rẩy lau nước mắt, toàn bộ cảnh này đã bị bạn của Lục Thành chụp lại và gửi cho anh ấy.
“Thiếu Nhiên: Cô gái nhỏ này là gì của cậu vậy ? Bạn trai cũ của cô ấy vừa đến tìm, trông có vẻ như là đã cãi nhau, tôi còn thấy cô ấy khóc nữa”
“Lục Thành: Được, tôi biết rồi”
Xem tấm ảnh Lạc Bộ Thiên nắm tay Nhậm Nhã Lâm và bức ảnh cô ấy lau nước mắt thì càng khiến cho Lục Thành rất hiếu kì về quan hệ của họ.
Lục Thành nhớ về một tuần trước.
“Mẹ nói cho con biết, mẹ đã định thì con đừng mong trốn tránh”
“Nhưng con chưa nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn”
“Con có đồng ý hay không không hề quan trọng, quan trọng là nhà họ Lục nợ mẹ của Tiểu Lâm một ân tình, chăm sóc con bé là chuyện nhà họ Lục nên làm”
“Vậy mẹ nhận cô ấy làm con nuôi là được”
“Không được, nếu như đơn giản như vậy thì mẹ còn tính chuyện kết hôn cho hai đứa làm gì ?”
“Con……”
“Mẹ biết con không có hứng thú với chuyện tình cảm, nhưng ít ra cho hai đứa kết hôn thì mẹ có thể đường hoàng chăm sóc con bé, còn có thể cho con bé một gia đình, tình cảm có thể bù đắp mà, mẹ tin với tính cách của con bé con nhất định sẽ thích nó”
“Để con suy nghĩ đã”
“Con nên nhớ nếu ngày đó không có bà ấy thì người phải ra đi chính là con, nhà họ Lục nợ Tiểu Lâm một tình thương và một gia đình trọn vẹn”
“Được, cho con 7 ngày, con sẽ trả lời mẹ sau”
“Được”
Trở về thực tại Lục Thành trầm ngâm một lúc thì y tá đi vào.
“Bác sĩ Lục, một tiếng nữa sẽ phẫu thuật, phòng mỗ cũng đã chuẩn bị xong cả rồi”
“Được, tôi đến ngay”
Buổi chiều khi Nhậm Tinh Khả về đến tiệm của chị hai thì cô bé có chút bất thường.
“Chị…….chị ơi”
Nhậm Nhã Lâm giật mình quay lại.
“Em về rồi à ? Hôm nay sao về muộn vậy ?”
“Là do hôm nay em có bài tập nộp gấp cho giáo viên nên ở lại làm cho xong mới về”
“Vậy em đợi chị một lát, chị đóng cửa tiệm rồi chị đưa em về”
“Dạ vâng ạ”
Một lúc sau hai chị em họ đi bộ về đến nhà, khi đến gần cửa cô thấy có một bóng dáng người đàn ông đang dòm ngó nhà cô.
“Nè, ông làm gì vậy ? Ông là ai sao lại……”
Chưa đợi Nhậm Nhã Lâm nói hết câu thì người đàn ông kia quay mặt lại, giây phút nhìn thấy người đó Nhậm Nhã Lâm liền tức giận đi đến đẩy ông ấy ra.
“Ông đến đây làm gì ? Sao ông lại tìm được đến đây ?”
Nhậm Tinh Khả bên cạnh hốt hoảng gọi ông ấy.
“Ba”
Nhậm Nhã Lâm quay sang lớn tiếng quát em gái.
“Không được gọi ông ta”
Nhậm Nhã Lâm nhìn Nhậm Sơn với ánh mắt đầy căm phẫn.
“Người đàn ông này đã khiến cho mẹ ra đi không nhắm mắt, em không được gọi ông ta là bố”
“Chị à”
Người đàn ông trông vẻ ngoài nhếch nhác kia là Nhậm Sơn, là người ba mà cả đời này Nhậm Nhã Lâm căm ghét nhất.
Ông ấy nhìn thấy hai cô con gái thì có vẻ rất quan tâm nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra hững hờ.
“Chỉ là đi ngang qua đây thôi, nếu con đã không vui thì ba sẽ đi”
“Được, vậy thì ông đi đi, đừng bao giờ đến đây nữa”
Nói xong Nhậm Nhã Lâm kéo tay em gái đi vào nhà, để lại người ba lặng người đứng nhìn con gái có chút ngậm ngùi.
Vào đến bên trong Nhậm Nhã Lâm lập tức buông tay em gái chạy nhanh vào phòng, cô ấy đóng chặt cửa khóc thật lớn, cô ấy từng có một gia đình thật hạnh phúc, nhưng không hiểu sao chỉ trong một tháng ngắn ngủi, người mẹ mà yêu thương cô ấy nhất lại ra đi, người ba chu đáo nhất cũng trở nên tệ hại trông thấy rõ.
Nỗi đau dồn nén khiến Nhậm Nhã Lâm phải kiên cường hơn, cô ấy đau lòng thì chỉ có thể khóc một mình. Cô ấy biết chỉ khi bản thân kiên cường mới có thể gồng gánh được cuộc sống và lo cho em gái.
Bên ngoài Nhậm Khả Tinh biết chị gái lại khóc, một cô bé như cô thì có thể làm gì chứ, bước chân nhẹ nhàng, Nhậm Khả Tinh đến bên cửa phòng chị gái nhỏ giọng ngọt ngào trầm ấm an ủi chị.
“Chị à…….chị đừng khóc, em biết chị rất mệt mỏi và đau đớn, em không thể làm gì cho chị, nhưng em vẫn sẽ bên cạnh chị, dù cho có chuyện gì đi chăng nữa”
Bỗng nhiên Ngậm Nhã Lâm mở cửa ra, đôi mắt đẫm lệ, cô ấy nhìn em gái hiểu chuyện trước rồi từ từ hạ người ôm lấy em.
“Đừng rời xa chị như cách mẹ đã làm, chị chỉ có em thôi, chị rất sợ”
Nhậm Khả Tinh đưa tay choàng qua người chị.
“Bây giờ trên thế gian em chỉ còn chị và ba là người thân thôi, em biết chị hận ba, em cũng không thể tha thứ cho ông ấy, bởi vì thế bên cạnh em bây giờ chỉ có chị…….chị à, em sẽ luôn bên cạnh chị, chị yên tâm”
Nhậm Tinh Khả nhìn thấy bức ảnh của mẹ trong phòng chị thì nhớ đến cảnh tượng suy sụp của chị lúc mẹ vừa mất.
Cú sốc quá lớn khiến cho tinh thần Nhậm Nhã Lâm không ổn định, cô ấy lâm vào tình trạng trầm cảm, có lần vì quá xúc động nên đã cắt tay tự vẫn nhưng không thành, lần đó cô bé đã khóc rất nhiều, khóc nhiều hơn cả khi mất đi người mẹ của mình có lẽ là vì cô bé sợ sẽ mất đi chỗ dựa cuối cùng của bản thân, sau lần đó Nhậm Nhã Lâm thoát chết và nghĩ thông suốt, cô dứt khoát dẫn em gái rời khỏi nhà và mang theo số tiền tiết kiệm mà mẹ đã để lại cho hai chị em, nhờ đó mà hai người mới có thể may mắn sống đến tận bây giờ.
Chỉ có trải nghiệm qua mới biết cảm giác đó kinh khủng đến mức nào, tuyệt vọng đến mức muốn từ bỏ mạng sống, tuy cố gắng mạnh mẽ nhưng Nhậm Tinh Khả biết chị mình chỉ là một cô gái cần được chở che hơn bao giờ hết.