Một luồng cảm giác nhục nhã truyền tới!
Phùng trưởng lão sắp phát điên rồi, nét mặt già nua nóng hừng hực.
“Phùng trưởng lão!”
Một đám nữ đệ tử của Phạn Âm Cốc mặt đẹp biến sắc, toàn bộ hét lớn.
Những võ giả khác trên đường phố cũng phát hiện ra động tĩnh bên này, rối rít nhìn sang.
“Ơ, đó không phải là Phạm trưởng lão của Phạn Âm Cốc sao?”
“Bà già này ỷ bản thân đến từ Côn Luân Hư, cậy mạnh ngang ngược, vậy mà có người có thể trừng trị được bà ta!”
“Mau đi xem!”
Rất nhiều võ giả kinh ngạc xông tới.
“Ai vậy? Trẻ quá!”
“Nhìn vẫn chưa tới 25 tuổi, hắn lại có thể đánh bại được Phùng trưởng lão?”
“Ơ, đây không phải là Diệp Bắc Minh sao?!!”
Có người nhận ra Diệp Bắc Minh.
“Diệp Bắc Minh, hắn chính là Diệp Bắc Minh?”
Rất nhiều võ giả kinh hãi, chuyện xảy ra ở đại hội võ đạo của tỉnh Bảo Đảo đã gây nên chấn động rất lớn trong giới võ đạo.
Nhưng được tận mắt nhìn thấy Diệp Bắc Minh không có bao nhiêu người.
“Mày! Nhóc con, mày dám đối xử với tao như vậy?”
Phùng trưởng lão xấu hổ hét lớn, giọng nói dữ tợn: “Mẹ, bà đây đến từ Phạn Âm Cốc Côn Luân Hư, mày dám…”
Ầm!
Diệp Bắc Minh chẳng buồn nói nhảm một chữ.
Một cước rơi xuống, âm thanh dừng lại!
Đầu Phùng trưởng lão như quả dưa hấu nổ tung!
Toàn thân đám người Phạn Âm Cốc xoay người bỏ chạy, biến mất sâu trong đám người.
Chỉ còn lại Hàn Nguyệt ngồi dưới đất, người run rẩy không ngừng.
Đường Thiên Ngạo kinh hãi, kinh hãi chạy tới: “Tổng hội trưởng Diệp, thành Võ Đế không cho phép võ giả đấu riêng với nhau!”
“Xong rồi, chúng ta chọc phải phiền toái lớn!”
Đám trưởng lão hiệp hội võ đạo khóc không ra nước mắt.
Cả người run rẩy!
Nghĩ đến hậu quả đáng sợ.
Giết người bên trong thành Võ Đế một khi bị người canh giữ gia tộc truy cứu, bọn họ sẽ cùng bị luận tội!
Vạn Lăng Phong rất bình tĩnh: “Sợ cái gì, chủ nhân chính là kiểu tính khí này”.
“Các người ở bên cạnh thiếu chủ thêm mấy ngày thì biết”.
Lâm Thương Hải cười hắc hắc.