Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1326: Thật là quá vô lý!


 Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Ông ngoại, ông yên tâm đi, mọi người sẽ không chết!”  

 

“Mọi người trúng phải độc Mạn Đà La và Hóa Công Tán của Tây Vực!”  

 

“Loại độc này ở trong mắt tôi, căn bản còn không được gọi là độc!”  

 

Giây tiếp theo.  

 

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người.  

 

Vèo!  

 

Diệp Bắc Minh tiện tay lôi ra vài cây ngân châm, đâm thẳng vào trong người Diệp Nam Thiên.  

 

Phụt!  

 

Diệp Nam Thiên khạc ra một ngụm máu đen, khí đen trên mặt và ngực cũng tan bớt một ít: “Không thể nào, đan điền của ông có cảm giác?”  

 

“Có thể lại lần nữa ngưng tụ nội lực!”  

 

Cổ tay Diệp Bắc Minh lật một cái: “Ông ngoại, ăn viên đan dược này đi!”  

 

“Trong vòng ba ngày sẽ khôi phục được thực lực võ đạo”.  

 

“Đây là…”  

 

Diệp Nam Thiên kinh ngạc.  

 

Những người khác thuộc nhà họ Diệp đều nhìn chằm chằm vào viên đan dược trong tay Diệp Bắc Minh!  

 

Tổng cộng có bốn vệt đan văn, đây con mẹ nó chính là đan dược cấp thiên phẩm!  

 

“Đù má!”  

 

Diệp Thanh Dương ngây người, mạnh mẽ nuốt một ngụm nước miếng: “Thằng nhóc kia, đây chính là đan dược cấp bậc thiên phẩm, giá trị liên thành đó!”  

 

“Thứ này lấy ra để khôi phục thực lực có phải là quá lãng phí rồi không?”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không sao đâu, loại đan dược này cháu còn nhiều lắm”.  

 

Anh thẳng thừng lấy đan dược ra.  

 

Cho mỗi một người thuộc nhà họ Diệp một viên đan dược cấp bậc thiên phẩm.  

 

“Má ơi!”  

 

Diệp Thanh Dương bối rối hết cả người.  

 

Vẻ mặt của những người khác trong nhà họ Diệp cũng khiếp sợ vô cùng, cứ như là đang nằm mơ.  

Đây chính là đan dược cấp bậc thiên phẩm, cũng không phải kẹo.  

 

Diệp Bắc Minh vậy mà lại phát cho mỗi người một viên?  

 

Thật là quá vô lý!  

 

Sắc mặt Diệp Nam Thiên đông cứng, hoàn toàn không dám ăn viên đan dược cấp thiên phẩm kia: “Minh nhi, loại đan dược thiên phẩm này quý giá quá, ông ngoại không ăn được đâu”.  

 

“Đan dược ở cấp bậc này, ít nhất cũng có thể đổi được một nghìn năm trăm tệ!”  

 

“Hơn nữa có giá mà không nhiều người bán, có tiền cũng mua không được đâu!”