Tuy Mộ Thiên Thiên không có hứng với Dương Thiên.
Nhưng so với tên phế vật nhà họ Diệp, rõ ràng Dương Thiên tốt hơn!
Dương Tiêu đi về phía cổng lớn nhà họ Diệp.
Đột nhiên.
Một ông lão xuất hiện, khuôn mặt già hơi sầm xuống: “Hai người là ai?”
“Nếu không phải là người của nhà họ Diệp, mời hai người lập tức rời khỏi đây!”
Chính là Hàn Bát Chỉ!
Ông ta làm theo lệnh của Diệp Bắc Minh, canh giữ nhà họ Diệp!
Dương Tiêu hơi bất ngờ: “Ôi trời?”
Giọng điệu vô cùng coi thường: “Là võ thần sơ kỳ?”
“Xem ra nhà họ Diệp cũng không quá tệ mà!”
Đột nhiên.
Hắn ta quát một tiếng: “Gia chủ nhà họ Diệp ra đây gặp tôi!”
Ầm!
Khí tức cường mạnh ập đến!
Giống như một con mãnh hổ xông đến!
Khuôn mặt già của Hàn Bát Chỉ tái nhợt, giống như một dãy nùi đè lên người!
Thụp!
Trực tiếp quỳ xuống đất, miệng phun ra máu tươi!
Ông ta không dám tin ngẩng đầu: “Trên tiên thiên? Sao cậu có thể trẻ như vậy!”
Ông ngoại Diệp Nam Thiên dẫn theo đám người nhà họ Diệp chạy ra, thấy Hàn Bát Chỉ quỳ dưới đất.
Lập tức cảm thấy không ổn!
Dương Tiểu lướt nhìn mọi người một cái, rồi nhìn Diệp Nam Thiên: “Ông chính là gia chủ của nhà họ Diệp phải không?”
“Xin tự giới thiệu, tôi là Dương Tiêu, đến từ hoàng triều Đại Chu!”
Đồng tử của đám người nhà họ Diệp co lại: “Hoàng triều Đại Chu?”
…
“Tam Thiên Lôi Minh!”
Không biết qua bao lâu, Diệp Bắc Minh cảm thấy thỏa chí sảng khoái.
Từ trong thiên trì mở mắt: “Võ thánh sơ kỳ, tu luyện Tam Thiên Lôi Minh cũng không tệ!”