“Dạo này mấy anh em tao thiếu tiền, vay một trăm ngàn tiêu đỡ vậy”.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh sầm xuống, quay đầu lạnh lùng nhìn Vạn Lăng Phong: “Vạn Lăng Phong, tôi đã dặn cái gì?”
“Ừm?”
“Chiến thần Lăng Phong?”
“Trong phạm vị quản lý của ông, mà lại có người đến thu phí bảo kê của anh em tôi?”
Đúng là nực cười!
Thụp!
Vạn Lăng Phong trực tiếp quỳ xuống, sợ muốn chết.
Vãi!
Chẳng phải mình đã dặn dò thuộc hạ rồi sao?
Cho người trông coi nhà hàng đồ nướng của Vương Khinh Hậu, thế này là sao? Lại có người đến thu phí bảo kê!
Việc này không chỉ là vấn đề phí bảo kê.
Mà là vấn đề năng lực cá nhân của Vạn Lăng Phong.
Diệp Bắc Minh tin tưởng ông ta như vậy.
Bảo Vạn Lăng Phong quan tâm đến anh em của mình.
Vậy là cũng không làm tốt, sau này làm sao được chủ nhân tin tưởng?
Lúc này, trong lòng Vạn Lăng Phong đang rất muốn giết người, ông ta quỳ dưới đất: “Chủ nhân, là lỗi của tôi!”
“Cho tôi một phút, tôi lập tức giải quyết chuyện này”.
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nói: “Tốt nhất là ông giải quyết hết cho tôi”.
Vạn Lăng Phong đứng lên, xông vào nhà hàng đồ nướng của Hầu Tử.
Ném mấy gã này ra như con chó chết.
Hầu Tử ngẩn người tại chỗ.
Sau đó Diệp Bắc Minh mới đi vào.
Hầu Tử hiểu ra, cười khổ lắc đầu: “Anh Diệp, tôi biết ngay là người của anh mà”.
Anh ta cũng không khách sao, thể hiện đã chuẩn bị xong.
Kéo Diệp Bắc Minh vào trong phòng bao.
Hai người hàn huyên ôn lại chuyện cũ một hồi.
Ba tiếng sau.
Diệp Bắc Minh mới từ nhà hàng đồ nướng của Hầu Tử đi ra, Vạn Lăng Phong vẫn quỳ trước cửa nhà hàng đủ ba tiếng đồng hồ.
“Ông ta là ai?”
“Đàn ông cao to thế này lại quỳ ở đây làm gì?”
“Ý, hình như là Vạn Lăng Phong của hành tỉnh Đông Nam chúng ta!”