“Làm sao có thể chứ!”
Các phú hào có mặt đều chấn kinh.
Ba anh em nhà họ Lý cũng nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc.
Bọn họ cũng không thể lôi kéo sơn trang đúc kiếm, làm sao Diệp Bắc Minh làm được?
Người đàn ông đảo quốc Đông Doanh bên cạnh ông hai Lý Tái Hiền sầm mặt: “Diệp Bắc Minh này, là người Long Quốc ngạo mạn nhất mà tôi từng gặp”.
Kimura Suke, một trong những người phụ trác của tập đoàn Nhuyễn Ngân Đông Doanh.
Một võ giả Đông Doanh phía sau hắn khinh thường nói: “Diệp Bắc Minh, chính hắn đã giết em trai tôi!”
“Đã có chuyện gì?”
Kimura Suke kinh ngạc.
Ánh mắt Yagyu Ittou Mamoru âm lạnh, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Em trai tôi đi qua Giang Bắc của Long Quốc, đã bị Diệp Bắc Minh giết trong một sơn trang nước nóng ở Giang Bắc”.
“Lần này tôi đến Long Quốc là để giết hắn!”
“Không ngờ lại gặp hắn ở đây”.
“Ha ha”.
Yagyu Ittou Mamoru vẫn khinh thường: “Ông Kimura, để tôi ra tay đi”.
Kimura lắc đầu: “Cứ để Tang Phách Long ra tay trước xem tình hình rồi tính, không vội”.
…
Tang Phách Long nắm chặt nắm đấm, vang lên răng rắc.
Một luồng sát khí phát ra từ trong cơ thể hắn!
Đôi tay đôi chân của hắn không biết đã từng đá chết bao nhiêu người.
Chiếc đai vốn màu trắng, vì nhuốm quá nhiều máu mà biến thành đen xì.
Tang Phách Long nhảy tại chỗ, hung dữ nói: “Nhóc con, cút xuống khỏi võ đài, sau đó về nhà tìm mẹ mày đi”.
Soạt!
Một tàn ảnh lướt qua.
Phập!
Gần như cùng một lúc.
Tất cả mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt.
Diệp Bắc Minh chậm rãi thu hồi nắm đấm.
Cả người Tang Phách Long nổ tung!
Đúng thế, là nổ tung!
Trong nháy mắt.
Mọi người đều không nhìn thấy Diệp Bắc Minh ra quyền, chỉ nhìn thấy động tác anh thu quyền.