Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 510: Dường như bị dọa sợ muốn chết.


 Giọng của một người phụ nữ vang lên: “Mẹ đến gặp con, cũng phải gõ cửa sao?”  

 

Long Quốc.  

 

Trong tòa núi sâu cổ xưa.  

 

Phùng Hòa Bình như phát điên, từ Hương Đảo chạy một mạch về nơi này.  

 

“Người đến là ai?”  

 

Lính canh gác cửa núi của điện Huyết Hồn nhìn thấy Phùng Hòa Bình, lớn tiếng quát.  

 

Phùng Hòa Bình cất giọng run run: “Tôi là Phùng Hòa Bình, là huyết sứ xếp thứ chín mươi bảy của điện Huyết Hồn!”  

 

“Đây là lệnh bài của tôi!”  

 

“Xảy ra chuyện lớn rồi, tôi muốn gặp điện chủ!”  

 

Phùng Hòa Bình ném ra lệnh bài thân phận điện Huyết Hồn của mình.  

 

Người canh gác cũng nhận ra Phùng Hòa Bình, còn chưa kịp kiểm tra kỹ.  

 

Phùng Hòa Bình đã xông vào!  

 

Chạy thẳng đến đại điện của điện Huyết Hồn.  

 

Vừa chạy vừa gào thét: “Điện chủ, điện chủ… xảy ra chuyện lớn rồi!”  

 

“Huyết ảnh chết rồi!”  

 

“Huyết ngưng chết rồi!”  

 

“Huyết thiên cũng chết rồi!”  

 

“Ba đại huyết sứ của điện Huyết Hồn chúng ta đều chết rồi!”  

 

“Năm võ vương đỉnh phong, chỉ có một mình tôi sống sót… Điện chủ!”, Phùng Hòa Bình bị đả kích cực lớn, trạng thái tinh thần hoảng loạn.  

 

Khi Diệp Bắc Minh đi cứu Lý Gia Hinh, đã tha cho Phùng Hòa Bình.  

 

Để ông ta đi báo tin cho điện Huyết Hồn.  

 

Phùng Hòa Bình trực tiếp xông về tổng bộ của điện Huyết Hồn.  

 

Dường như bị dọa sợ muốn chết.  

 

Trong đầu của ông ta không ngừng lặp đi lặp lại cảnh tượng Diệp Bắc Minh đánh chết ba huyết sứ bằng một quyền!  

 

Ba huyết sứ đó có cảnh giới võ hoàng đấy!  

 

Cứ vậy mà bị Diệp Bắc Minh dùng một quyền đánh chết?  

 

Não của Phùng Hòa Bình cũng sắp ngưng hoạt động rồi.  

 

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh để Vương Trường Sinh canh giữ nhà họ Lý, ngộ nhỡ người nhà họ Tiêu Cổ Võ, Vương Trường Sinh cũng có thể ngăn cản.  

 

Lâm Thương Hải tiếp tục ở lại Cảng Đảo, tìm tin tức của mẹ anh.  

 

Xem trước kia lúc bà rời Cảng Đảo có để lại đầu mối khác hay không.  

 

...  

 

Mười giờ sáng.