Thấy Diệp Bắc Minh đi vào, Dạ Kiêu dừng lại: “Tôi biết cậu muốn hỏi gì, tôi là người thông minh, cậu rất lợi hại”.
“Hai mươi ba năm trước người phụ nữ giống cậu đã từng xuất hiện ở Tượng Quốc, sở dĩ nhìn thấy cậu liền nhớ đến bà ta, là vì bà ta để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc”.
“Đây là người phụ nữ thực lực vô cùng đáng sợ, tất cả cao thủ võ đạo của Tượng Quốc,
Đều không phải đối thủ của bà ta”.
“Cuối cùng, bà ta tiến vào một khu vực thần bí ở Tam Giác Vàng, sau đó thì tôi không biết nữa”.
Dạ Kiêu nói một hơi.
Có chút lo lắng!
Vừa rồi Diệp Bắc Minh xé toạc cánh tay ông ta.
Có thể không lo lắng sao?
Càng không nói đến cậu thanh niên này tướng mạo giống hệt người phụ nữ hai mươi ba năm trước.
Có lẽ… là con trai của bà ta?
Dạ Kiêu không ngốc, điều này rất dễ đoán được.
Diệp Bắc Minh khen ngợi: “Ông rất thông minh, không để tôi lãng phí miệng lưỡi”.
Dạ Kiêu cúi đầu, tiếp tục vá lại cánh tay: “Bởi vì tôi không muốn chết”.
Vèo!
Diệp Bắc Minh bước ra, đột nhiên xuất hiện trước mặt Dạ Kiêu.
Dạ Kiêu lấy làm kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh.
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh giơ tay túm lấy cánh tay gãy của Dạ Kiêu!
Mấy cây kim bạc rơi xuống, đâm vào tay cụt của ông ta, nối liền mạch máu.
Anh lại lấy ra thuốc bột, vẩy vào vị trí vết thương.
Dạ Kiêu trợn tròn mắt, lộ ra vẻ mặt không dám tin!
Cánh tay của mình đã có thể cử động!
Mặc dù vẫn đau, nhưng cánh tay này bị xé nát đó!
Loại y thuật thần kỳ này quá nghịch thiên rồi!
Diệp Bắc Minh xoay người rời đi: “Tự băng bó, vài ba ngày là có thể khôi phục”.
“Không ảnh hưởng đến thực lực võ đạo của ông”.
“Vẫn là câu nói đó, ông có thể chạy trốn bất cứ lúc nào, chỉ cần ông có thể chạy thoát!”
“Cuối cùng, chờ tôi rảnh, theo tôi đi một chuyến đến Tượng Quốc, nếu tôi phát hiện ông lừa tôi, chết!”
Dạ Kiêu nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh.
Ngây người!
Thủ đoạn ác liệt này!
Thực lực võ đạo kinh người!
Còn có y thuật nghịch thiên!
Cũng không khiến ông ta kinh ngạc, bất ngờ.
Ngược lại là vẻ kinh hãi khiếp sợ!
Thủ đoạn này dù xuất hiện trên người ai, tương lai người đó đều tiền đồ vô hạn.