Với tình trạng này mà tiếp tục giao đấu với người nhà họ Long cổ võ thì sẽ là nộp mạng.
Bèn không trách tội bọn họ.
Anh bảo hai người dọn dẹp hiện trường, nhìn ông lão may mắn được sống của nhà họ Long, rồi bế Lý Gia Hinh đi vào phòng.
Ông lão của nhà họ Long cổ võ thấy Diệp Bắc Minh rời khỏi, vội vàng nói: “Các người chỉ cần thả tôi, cho tôi rời khỏi đây, tôi bảo đảm sẽ đưa các người tiến vào Côn Luân…”
Ông ta còn chưa nói hết.
Lâm Thương Hải giơ chân dẫm lên đùi của ông ta.
‘Rắc rắc’ một tiếng giòn tan, một cái chân trực tiếp teo lại.
Ông lão đau đến toàn thân run lên, nhìn chằm chằm Lâm Thương Hải.
Lâm Thương Hải lạnh lùng nói: “Dựa vào ông mà cũng muốn hối lộ tôi?”
“Còn dám nói thêm một lời, tôi sẽ phế nốt cái chân kia của ông!”
…
Trong phòng.
Diệp Bắc Minh đã hoàn toàn ổn định thương tích của Lý Gia Hinh.
Có Quỷ Môn Thập Tam Châm và đan dược trong tay, chỉ cần cô ta còn một hơi thở.
Diệp Bắc Minh cũng có thể kéo cô ta về từ tay Diêm Vương.
Diệp Bắc Minh cũng không rời khỏi phòng, ngồi khoanh chân.
Hồi phục nội lực!
Vừa nãy anh mượn sức mạnh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, dùng một kiếm giết chết võ tôn.
Đã tiêu hao khoảng một phần năm nội lực.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cảm thấy thế nào?”
Diệp Bắc Minh cười trả lời: “Dùng một lần, rất sướng!”
“Cứ dùng mãi, thì sướng mãi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Cậu không muốn tự ra tay chiến đấu nữa hả?”
Diệp Bắc Minh nói: “Có thể giết được thì việc gì phải ra tay?”
“Hơn nữa, một lần chỉ mất một phần năm nội lực, trong mấy lần thì có thể giải quyết rắc rối, tại sao không dùng chứ?”
“Dù sao nội lực của tôi hồi phục rất nhanh, chỉ cần nghỉ ngơi một hai tiếng”.
Sau đó.
Diệp Bắc Minh lại nói: “Nhưng, đương nhiên tốt nhất vẫn là nâng cao thực lực của bản thân”.
“Tôi kẹt trong võ vương đỉnh phong cũng một thời gian rồi, cũng phải tăng cấp thôi”.
Nếu bị người bên ngoài nghe thấy lời này, chắc chắn sẽ tức chết!
Mẹ kiếp, đây gọi là một thời gian rồi hả?
Anh vừa mới tăng cấp chưa đến một tuần!