Chật vật rời đi.
Sau khi rời khỏi tập đoàn Tuyết Minh.
Mẹ Hạ cầm điện thoại: “Alo, tôi thất bại rồi”.
“Hắn không đồng ý cưới Nhược Tuyết, hay là đổi cách khác đi”.
“Tôi cũng không tin, chẳng lẽ cứ phải Diệp Bắc Minh mới có thể cứu được nhà họ Hạ!!!”
Trong điện thoại di động truyền tới giọng nói: “Đây là cách tốt nhất”.
Mẹ Hạ im lặng trong chốc lát, đột nhiên nói: “Chờ chút, khi Nhược Tuyết còn bé, không phải nhà họ Hạ nhờ nuôi ở Côn Luân Khư sao?”
“Tôi nhớ quan hệ giữa nó và cậu Thất không tệ, nếu như chúng ta đi nhờ cậu Thất, có lẽ…”
“Cậu Thất cứu được nhà họ Hạ!”
...
Diệp Bắc Minh gọi điện thoại bảo người của Vạn Lăng Phong tới, xử lý hai cỗ thi thể.
Anh mới nhìn sang Hạ Nhược Tuyết: “Mẹ em không làm gì em chứ?”
Trong con mắt Hạ Nhược Tuyết đều là ý cười: “Không sao, anh lo lắng làm gì?”
Diệp Bắc Minh sốt ruột chạy tới, khiến cô ấy cảm thấy mình rất được coi trọng.
Diệp Bắc Minh ngồi trên sofa: “Anh cũng không mong em bị tổn thương, nếu em…”
Hạ Nhược Tuyết lại trực tiếp ngồi trong lòng anh.
Ôm cổ anh.
Cứ thế nhìn anh như vậy.
“Nói đi, nếu em thế nào?”
Hạ Nhược Tuyết tròn mắt.
Sóng nhiệt từ mũi phả vào mặt Diệp Bắc Minh.
Khiến anh có chút không yên.
Hạ Nhược Tuyết đặt tay anh ngang hông.
Hôn anh.
Diệp Bắc Minh bị tập kích đột ngột, khiến anh có chút bất ngờ.
Lúc này.
Anh đột nhiên buông eo Hạ Nhược Tuyết ra: “Có người tới”.
“Hả?”
Hạ Nhược Tuyết nhanh chóng đứng dậy.