Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Đừng ra vẻ bí hiểm với tôi, kiên nhẫn của tôi có hạn”.
“Cho cô một phút giải thích, nếu như không thể khiến tôi hài lòng, vậy thì mời cô rời đi”.
“Đừng!”
Lục Khi Sương kinh hãi.
Cô ta đến tìm Diệp Bắc Minh có chuyện muốn nhờ, sao có thể cứ như vậy mà rời đi?
Vội nói: “Gia tộc ẩn thế không khác lắm với gia tộc Cổ Võ, nhưng mạnh hơn gia tộc Cổ Võ một chút”.
“Điểm khác biệt chính là gia tộc Cổ Võ và gia tộc Côn Luân Khư có mối quan hệ huyết thống, còn gia tộc ẩn thế thì không”.
“Gia tộc ẩn thế của Long Quốc đã tồn tại hơn ngàn năm nay, đều rất khiêm tốn, chỉ quan tâm đến chuyện của giới võ đạo!”
“Về phần nhà ai làm chủ, chuyện nội chính phía chính phủ, chúng tôi không quan tâm!”
“Chúng tôi chỉ biết âm thầm bảo vệ biên giới Long Quốc, để võ giả nước ngoài không thể tùy ý tiến vào Long Quốc”.
Nói đến đây, Lục Khi Sương dừng lại.
Mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: “Nếu như gia tộc ẩn thế không tồn tại, lẽ nào Diệp thần y khổng cảm nhận được thực lực võ đạo Long Quốc có hơi yếu sao?”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Hóa ra là như vậy!
Chẳng trách gia tộc Rothschild lại dụ anh đến Tam Giác Vàng vây giết.
Hóa ra có gia tộc ẩn thế âm thầm bảo vệ Long Quốc.
Võ giả của những quốc gia khác không thể tùy tiện đi vào Long Quốc.
Vậy là gia tộc ẩn thế bảo về Long Quốc, sắc mặt Diệp Bắc Minh ngưng lại: “Nói đi, cô tìm tôi có chuyện gì?”
Lục Khi Sương trực tiếp nói rõ ý đồ: “Tôi muốn nhờ Diệp thần y vận dụng Quỷ Môn Thập Tam Châm giúp nhà họ Lục tôi cứu người!”
“Tiễn khách!”
Diệp Bắc Minh trực tiếp hạ lệnh tiễn khách.
Coi tôi là ai?
Thầy lang ven đường sao?
Một người tùy tiện đến thì có thể cầu xin anh ra tay cứu người?
Quá rẻ mạt.
“Thưa cô, mời rời đi!”
Hai tướng sĩ Long Hồn tiến lên.
Lục Khi Sương có chút gấp gáp: “Diệp thần y, nếu như chúng tôi dùng tin tức của mẹ anh trao đổi thì sao?”
“Cô nói cái gì?”