“Nhà họ Diệp đã trả cái giá rất lớn mới tránh khỏi nạn diệt tộc!”
Con ngươi Diệp Ngưng Huyên có chút đỏ bừng.
Bố mẹ cô ta đã chết dưới tay những người đó.
Diệp Ngưng Huyên nói: “Sau đó nhà họ Diệp yên ổn được hai mươi ba năm”.
“Ba ngày trước, Diệp Phi Phàm dẫn theo trưởng lão của học viện Thiên Thần, tiến vào mật thất nhà họ Diệp”.
“Ông nội tôi… cũng chính là ông ngoại anh, bây giờ không biết sống chết!!!”
Khí tức Diệp Ngưng Huyên có chút nóng nảy.
Trong đôi mắt đẹp tràn đầy tia máu: “Diệp Phi Phàm!!! Hắn phản bội nhà họ Diệp, hắn đáng chết!!!”
“Sau khi tôi trốn ra từ trong vòng vây giết, tôi liền chạy đến Long Quốc, tìm tin tức của anh”.
“Chạy đến Giang Nam, còn bị người của học viện Thiên Thần đuổi kịp, chuyện về sau anh biết rồi đó”.
Nói xong.
Ngậm miệng.
Toàn bộ quá trình.
Biểu hiện của Diệp Bắc Minh vẫn rất bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức khiến Diệp Ngưng Huyên có chút bất ngờ!
Diệp Bắc Minh biết lai lịch thân phận của mình, không kinh ngạc, bất ngờ hay vui mừng bất ngờ sao?
Tại sao lại có biểu hiện này?
‘Lòng dạ hắn so với người cùng tuổi sâu hơn rất nhiều!’
Diệp Ngưng Huyên thầm nghĩ.
Một lát sau, cô ta không nhịn được hỏi: “Anh… anh sao lại phản ứng vậy?”
Diệp Bắc Minh cười: “Lời của cô sơ hở quá nhiều!”
“Thứ nhất, mẹ tôi vì sao hai mươi ba năm trước đột nhiên lại quay về nhà họ Diệp?”
“Thứ hai, bà ấy mang thai, các người không biết tôi là con của ai?”
“Thứ ba, từ lời cô nói xem ra các người hẳn biết đến sự tồn tại của tôi, hơn nữa còn ở ngay Long Quốc”.
“Nếu các người biết đến sự tồn tại của tôi, tại sao không đến tìm tôi”.
“Thứ tư, hóa ra tôi còn có ông ngoại à?”
Anh cười đầy thâm ý.