“Dù mẹ tôi bị giết chết, đối với nhà họ Diệp các người mà nói cũng không liên quan”.
“Chỉ cần nhà họ Diệp không sao là được”.
Đây không phải chính là hy sinh cái không quan trọng để bảo vệ những gì quan trọng nhất.
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh phân tích mạch lạc rõ ràng.
Gọn gàng ngăn nắp.
Diệp Ngưng Huyên thầm kêu không ổn rồi.
Bởi vì Diệp Bắc Minh không phải nói nhà họ Diệp chúng ta, mà là… nhà họ Diệp các người!
Một cách nói không thân thích.
Diệp Ngưng Huyên giải thích: “Chúng tôi không tìm anh là vì để bảo vệ anh”.
“Hơn nữa, năm đó quả thật đã xảy ra một vài chuyện, nhưng tuyệt đối không phải như anh nghĩ đâu”.
“Chúng tôi là vì nhà họ Diệp”.
Diệp Bắc Minh cười: “Để bảo vệ tôi?”
“Vì nhà họ Diệp?”
“Ha ha ha, thú vị”.
“Vì nhà họ Diệp mà buông bỏ tôi?”
Diệp Bắc Minh bật cười thành tiếng.
“Năm năm trước, bố mẹ nuôi tôi bị giết, anh cả chết thảm, tôi bị người ta đuổi giết mấy tháng trời suýt chút nữa cũng chết”.
“Nếu không phải chị Tiểu Yêu cứu tôi một mạng, bây giờ các người còn có thể đến tìm tôi được không?”
“Bây giờ dường như nhà họ Diệp xảy ra vấn đề, các người chạy đến tìm tôi?”
“Là muốn bảo tôi giúp đỡ cứu nhà họ Diệp?”
Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh như băng, giống như liếc mắt nhìn thấy tâm tư của Diệp Ngưng Huyên.
Diệp Ngưng Huyên bị chấn động!
Cô ta quả thật là muốn nhờ Diệp Bắc Minh giúp đỡ.
Không ngờ lại trực tiếp bị nhìn thấu!
Cô ta có chút kinh hãi: “Anh…”
Diệp Bắc Minh hạ lệnh đuổi khách: “Đi thong thả, không tiễn!”